Chùm thơ tình – Vi Thái Ngọc

10/02/23 – 01:02

Tác giả Vi Thái Ngọc

CẢM NHẬN MỘT TÌNH YÊU

– Nhân đọc lại Nhật ký Đặng Thùy Trâm và cảm nhận sự day dứt của nữ Anh hùng – Liệt
sĩ dành cho người mình yêu –

Nỗi nhớ thương thấm từng trang nhật ký
Chị viết về anh trong day dứt nao lòng
Day dứt Hồ Gươm phút tiễn đưa người Bác sĩ
Day dứt tâm hồn… khi xa cách quê hương.

Ừ thì đấy.
Chiến tranh là đổ máu…
Anh muốn chị hiến dâng nơi miền Bắc hòa bình
Mà ánh lửa soi đường vẫy gọi về phía trước
Phía bom thù gieo rắc vạn đau thương…!

Ừ thì nhớ.
Nhớ về nhau quay quắt
Nhớ hẹn thề, nhớ môi ấm, tay êm…
Nhớ xe đạp vòng quanh đêm phố cổ…
Mà chẳng thể nào dừng lại bước đi lên..!

Ừ thì khóc.
Khóc với anh cho thỏa
Để cứng cáp hơn giữa lửa đạn sa trường
Hạnh phúc lớn khi được dấn thân vì đất nước
Thì hạnh phúc riêng mình nhỏ bé lắm… yêu thương!

Ừ thì viết.
Viết về nhau đắm đuối
Viết nhớ nhung… luôn giằng xé nỗi lòng
Viết bom đạn… hi sinh tàn khốc nhất
Để thấy mạnh mẽ tim mình nơi Trạm phẫu tiên phong!

Ừ thì quên…
Là việc làm khó nhất
Mà phải cố quên trong từng phút từng giờ
Bởi tình yêu em dành cho Tổ quốc
Lớn hơn tất cả những gì chúng ta có trong nhau..!!!

Đà Nẵng, 10/12/2022

CON MƠ XUÂN ẤY ĐANG VỀ

Nhớ dáng mẹ ngày nắng lên phơi thóc
Chút nếp thơm dành Tết… cất cả năm
Chiếc bồ đựng nhện giăng hoen cũ kỹ
Ngắm cành đào ngấn mắt trũng… xa xăm..!

Sân thóc ấy là bánh chưng, xôi, oản…
Là thảo thơm quà nội, ngoại hai bên…
Là tấm áo mấy chị em… xúm xít…
Là lắng lo… chẳng gọi hết thành tên!

Chân líu ríu… chợ chiều tay xách giỏ
Ngày Ba mươi còn tất bật ngoài đường
Nắng cuối đông nám vàng lên trái bưởi
Nám mặt người một kiếp khổ… con thương!

Giờ khôn lớn tha phương thường hay nhắc
Cảnh nghèo xưa mẹ cực nhọc trăm bề
Dây pháo Tết con đòi mua… gắng gượng…
Nồi bánh chưng nhuộm khói… nặng hồn quê!

Mẹ theo cha nơi ngàn thu giấc điệp
Chị chồng xa… Tết vắng đến nao lòng
Con lận đận hồn đau quên chốn cũ
Phía cuối đồng… đôi nấm cỏ chờ mong..!

Thấm khóe mắt… nhặt tìm trong ký ức
Lửa than hồng xua cái lạnh tái tê…
Ngoảnh lại nhìn… căn nhà xưa trống hoác
Cho con xin… mơ xuân ấy… đang về…!!!

Đà Nẵng, ngày cuối năm Dương lịch 2022.

Ảnh minh hoạ internet

TÂM TÌNH NGỌN SÓNG

Bãi cát mịn trải dài như tấm thảm
Gió mơn man đùa khéo má môi hồng
Nhẹ gót son nàng hững hờ mái tóc
Dáng kiêu kỳ trước biển phút hoàng hôn.

Chiều vội vã nhấp nhô hoài ngọn sóng
Ghềnh đá tung ngàn bọt trắng xô bờ!
Chắc lãng tử phiêu du tìm xứ mộng?
Bờ cát hờn trách sóng cả trong mơ!

Thuyền đã hẹn để thật thà bến đợi
Còng gió ngây thơ mỏi mắt ngóng tìm
Vẫn góc ấy, bóng dừa thân quen ấy
Thương vai mềm sương lạnh thấm vào tim!

Chàng nhớ lắm! Sóng nói dùm với nhé
Dịch bệnh ngăn tơ duyên lạc lối về!
Gạt nước mắt dựng lên bờ ngăn cách
Nỗi nhớ dày vò mong ngóng tái tê!

Ừ chẳng phải tại chàng hay tại thiếp
Thế giới này nhiều lắm những trầm luân
Khoảng cách kia không phải là vô tận
Nỗi buồn rồi sẽ theo dấu phù vân!

Sóng vẫn sóng ru ngọt ngào triền cát
Nàng hãy tin thương nhớ sẽ quay về
Cùng sánh bước nghe thì thầm gió hát
Ta mở lòng đón giây phút đê mê…!!!

15/03/2022

LỐI NHỎ EM VỀ

Ta tiễn em cuối con đường hun hút
Rét căm căm hai đứa bước âm thầm
Chưa kịp nói đành dối lòng im lặng
Lá xạc xào trong mưa đổ lâm thâm!

Em xuống phố tìm giấc mơ thiếu nữ
Khát khao về phía cảnh sắc tươi xinh!
Chàng lính trẻ mang ba lô ngược dốc
Giữ bình yên phên dậu nước non mình!

Đành từ tạ nhìn theo xe chuyển bánh
Rừng cao su thêm vắng lặng sương giăng!
Chiều Tây Nguyên đường tuần tra ngơ ngác
Nỗi nhớ nhung xuôi về phía đồng bằng!

Còn gì nhỉ, ta tìm gì nơi ấy…!
Ta tìm vầng trăng lẻ bóng non ngàn?
Em đã xa hoa rừng về phố thị
Có phải vô tình đò đã sang ngang..?

May ngàn cây hiểu rõ mùa trút lá
Rụng tàn phai lại thấm đất về nguồn!
Em đi xa góp nhặt từng con chữ
Vội trở về hong nắng ấm quê hương!

Ta chợt hiểu bầu trời thân thương lắm
Biên cương xanh cũng thấu tỏ nỗi niềm!
Đông lạnh ấy đã theo miền quá khứ
Lối nhỏ em về lấp lánh trăng lên!!!

 

CUỘC GỌI ZALO

Từ màn hình cuộc gọi Zalo
Cậu con trai bi bô:
– Bố ở đâu chẳng thấy cây gì cả
Chỉ thoáng thấy chim trời và lá cờ bay?

– Bố ở Trường Sa gần lắm con trai
Đây là đảo chìm chỉ nhà giàn đơn lẻ
Không có cây nhưng có cả bầu trời xanh nhé
Có biển rì rào năm tháng reo ca.

– Bố ơi ở nhà mẹ mua lẵng hoa
Toàn hoa hồng đỏ tươi bố nhé
Con đếm rất nhiều bông
Mẹ nói dành cho ông và bố
Mà ông là Liệt sĩ
Bố không về biết gửi thế nào đây!?

Trong khung màn hình chị ngấn mắt đong đầy
Đứng phía sau con mỉm cười ý nhị
Đưa hai bàn tay làm dấu trái tim
Ra hiệu cho anh đừng nói lời nào cả
Với chị, được thấy anh là đủ
Hãy nói chuyện cùng con cho bé thỏa nỗi lòng.

Anh chị nhìn nhau chớp lệ rưng rưng
Cậu con ngây thơ:
– “Mẹ miệng cười sao mắt khóc?”
Màn hình Zalo thu vòm trời xanh biếc
Thoáng dải mây hồng hình đất nước bay lên…!!!

Thơ Vi Thái Ngọc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: