Nguyễn Đại và trang thơ “rất đời”

28/02/23 – 02:02

Tác giả Nguyễn Đại

ĐẮNG CAY

Cứ tưởng tơ trời ngày hội ngộ
Hay vì ray rức kẻ dại khờ
Thương thay kiếp phận đành cam chịu
Giọt lệ tương sầu mảnh tình ghi… 

 

NGẬM  NGÙI…

Có phải ta hoài niệm tình si
Ngùi thương, ngậm nhớ, để sầu bi
Nhớ! Hoài mộng ảo đâu là vậy…
Sao nỡ cao xanh phụ tình suy…

 

TRĂN  TRỞ… 

Hụt hẫn niềm tin nặng lòng ghi
Nợ tình đeo đuổi tại sân si
Để rồi cất bước phương ngàn vị
Lặng lẽ quay về! dừng bước đi. 

Ảnh minh hoạ internet

TỦI  PHẬN…

Ngày tháng hẹn… Giã biệt chia ly
Sợ năm dài bước chân ta đi
Đời người giận kiếp tình phai nhạt
Tủi phận mình, mang mãi tình ghi… 

 

RƯNG  RỨC…

Gió khuya rưng rức vẫn thầm thì
Lặng lẽ bên đời khúc biệt ly
Trống vắng đơn côi buồn trú ngụ
Để thương để nhớ! Kiếp xuân thời.

 

DẤU  CHÂN  ĐI…

Không hiểu vì sao? Tôi nhớ em
Hai ta xa cách – hai phương ấy
Trói buột linh hồn – trên trang giấy
Trái tim rưng rức biết làm sao? 

Những lời thơ viết lòng chan chứa
Kí ức quay về trái tim yêu
Bềnh bồng phiêu lảng biết bao nhiêu
Nhớ thương thương nhớ! Nhiều sâu thẳm. 

Theo gió bần thần gió cuốn bay
Để buồn nhặt nhạnh những tháng ngày
Để thương thân phận đời đơn lẻ
Rơi cạnh bến đời khổ thân này…

 

Nguyễn Đại

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: