28/02/23 – 02:02
ĐẮNG CAY
Cứ tưởng tơ trời ngày hội ngộ
Hay vì ray rức kẻ dại khờ
Thương thay kiếp phận đành cam chịu
Giọt lệ tương sầu mảnh tình ghi…
NGẬM NGÙI…
Có phải ta hoài niệm tình si
Ngùi thương, ngậm nhớ, để sầu bi
Nhớ! Hoài mộng ảo đâu là vậy…
Sao nỡ cao xanh phụ tình suy…
TRĂN TRỞ…
Hụt hẫn niềm tin nặng lòng ghi
Nợ tình đeo đuổi tại sân si
Để rồi cất bước phương ngàn vị
Lặng lẽ quay về! dừng bước đi.
TỦI PHẬN…
Ngày tháng hẹn… Giã biệt chia ly
Sợ năm dài bước chân ta đi
Đời người giận kiếp tình phai nhạt
Tủi phận mình, mang mãi tình ghi…
RƯNG RỨC…
Gió khuya rưng rức vẫn thầm thì
Lặng lẽ bên đời khúc biệt ly
Trống vắng đơn côi buồn trú ngụ
Để thương để nhớ! Kiếp xuân thời.
DẤU CHÂN ĐI…
Không hiểu vì sao? Tôi nhớ em
Hai ta xa cách – hai phương ấy
Trói buột linh hồn – trên trang giấy
Trái tim rưng rức biết làm sao?
Những lời thơ viết lòng chan chứa
Kí ức quay về trái tim yêu
Bềnh bồng phiêu lảng biết bao nhiêu
Nhớ thương thương nhớ! Nhiều sâu thẳm.
Theo gió bần thần gió cuốn bay
Để buồn nhặt nhạnh những tháng ngày
Để thương thân phận đời đơn lẻ
Rơi cạnh bến đời khổ thân này…
Nguyễn Đại
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang