01/06/23 – 04:06
CÂU CHUYỆN TÌNH
Không nơi đâu, có câu chuyện tình như thế,
Chỉ hai người: “xưa cô”, có một không hai
Rất yêu nhau, nhưng không thể trao nhau…
Một cái bắt tay, cũng không hề dám…
Trên bờ đê, trời trăng trong xanh, gió thoáng
Ngồi bên nhau, thoang thoảng gió hoa cau
Bên bờ đê có hương của vườn trầu
Quện vào nhau như mối tình thường thấy…
Anh ngồi xa, em cũng không dám ngồi gần…
Rồi một lần: dưới bóng trăng treo
Sánh vai nhau bên một nẻo đường
Rất vắng… nghe rõ tim nhau đập…
Rồi… bỗng dưng xe đạp tới
Lao vào em, anh nhảy lại ngăn
Em hết hồn… nhưng chẳng dám ôm anh…
Lại chạy ôm gốc cây… mà anh chẳng trách…
Một lần khác: vì nghe tin mẹ ốm…
Anh ôn tồn, nói nhỏ: anh chở em đi…
Bom thả, đạn rầm rầm khiếp quá!
Anh vẫn cười thong thả chở em đi…
Ngày anh đi bộ đội… thật diệu kỳ…
Anh nói về nhà em… cũng không dám gọi…
Cứ dùng dằng… mãi chẳng muốn đi
Cũng chẳng dám đến gặp em rõ thật kỳ…
Yêu như thế… sao lại không thể…
Ngỏ một lời để lại làm tin…
Anh ra đi, em cũng rất kỳ… đến thăm hỏi mẹ anh, chờ anh qua nỗi nhớ!
Thống nhất non sông anh trở lại
Tìm em, anh chẳng ngại như xưa,
Nhưng thuyền rời bến sang sông… chẳng thể chờ…
Và cứ vậy, anh ngẩn ngơ…
Em chua xót… vì thuyền đóng ván…
Vẫn yêu, vẫn thương, chỉ là bạn khác thường
Cuộc tình này chỉ có một không hai…!
NGÔ THANH
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang