31/03/23 – 04:03
HOA LAN DẠI
Đêm cuối đông gió heo may lạnh giá
U uất lòng… đời nghiệt ngã chông chênh
Đời đẩy đưa bao chìm nổi… lênh đênh
Phận hồng nhan nhiều bấp bênh… oan trái
Nhìn giọt sương tiếc một thời con gái
Nét đoan trang… hoa hậu ở nhà trường
Tính dịu dàng ai cũng mến… cũng thương
Nhưng cha mẹ không ấm êm… hoà thuận
Nhiều lúc buồn em hay ngồi nghĩ quẩn
Muốn thoát ly nhưng chưa biết về đâu
Phận đẩy đưa quen được anh nhà giàu
Rất sành điệu và tiêu tiền như nước
Lòng không yêu nhưng muốn thoả mong ước
Cả đôi bên vội vã đến với nhau
Rồi đám cưới cũng diễn ra rất mau
Cuộc hôn nhân đầy lo âu buồn tẻ…!
Thời gian trôi em cũng được làm mẹ
Nhưng trong lòng rất quạnh quẽ chơi vơi
Anh suốt ngày chỉ trưng diện ăn chơi
Hết bài bạc lại rượu chè… trai gái
Lòng bất mãn em bồng con thơ dại
Lên nhà quen để tìm việc nương thân
Chị bạn xin phụ việc một nhà gần
Chỉ nấu ăn… lau dọn… lương tạm ổn
Anh chủ nhà bản tính hơi lộn xộn
Hay nhìn em bằng đôi mắt si mê
Hay kiếm chuyện để tiến tới cận kề
Hay nói ra những lời không lịch sự
Rồi một hôm bà chủ nổi giận dữ
Mắt trợn lên lấy guốc đập vào đầu
Em choáng váng khóc thét vì quá đau
Và sau đó bồng con đi biền biệt
Về nhà mẹ em đem chuyện kể hết
Mẹ ôm em rồi bật khóc rất nhiều
Con yêu ơi hãy quên hết mọi điều
Con hãy chôn những nổi niềm đau khổ
Mẹ vẫn tin qua những ngày giông tố
Tia nắng hồng lại rực rở muôn nơi.
22/12/2022
ĐỜI MẸ
Năm nào cũng vậy cuối mùa đông
Nỗi nhớ chồng con đau cắt lòng
Đom đóm lập loè mẹ thầm hỏi
Có phải con về thăm mẹ không?
Năm dài tháng rộng đã qua lâu
Mà lòng người mẹ mãi quặn đau
Con mẹ sinh ra thời binh lửa
Xương cốt còn nằm ở rừng sâu
Đất nước bao năm đã hoà bình
Mấy ai hiểu được nỗi hy sinh
Mẹ già cô đơn đang run rẩy
Đang khóc thương hai đứa con mình
Tuổi mẹ năm này đã chín hai
Chồng con tử trận chẳng còn ai
Mẹ sống nương nhờ nhà người cháu
Một đời gồng gánh những tàn phai
Bao năm mòn mỏi giờ đã già
Về với Tiên – Phật chẳng còn xa
Mẹ mong hình hài còn tìm thấy
Đem về chôn cất nơi quê nhà
Nhiều đêm mẹ nằm nhớ chuyện xưa
Đời nghèo nuôi con dải nắng mưa
Cả tháng chưa được ăn miếng thịt
Toàn là cơm độn với rau dưa
Con lớn mẹ chưa kịp thoả lòng
Con đã xin mẹ đi xung phong
Đi vào miền Nam để chiến đấu
Rồi con hy sinh giữa chiều đông
Mẹ vẫn còn sống đến hôm nay
Nhìn thấy cuộc sống đang đổi thay
Đất nước yên bình và phát triển
Mẹ cũng nguôi bớt nỗi đắng cay.
16/12/2022
CHUNG TÌNH
Từ ngày vợ bệnh đến nay
Anh phải làm việc luôn tay không ngừng
Chăm sóc hai đứa con cưng
Còn lo cơm nước rót bưng vợ hiền
Còn phải làm việc kiếm tiền
Nét mặt anh vẫn điềm nhiên lặng thầm
Tánh anh điềm đạm trầm trầm,
Sống giàu tình cảm… lương tâm rạng ngời
Đối nhân xử thế ở đời
Thật thà khiêm tốn… không lời dối gian
Số anh vất vả gian nan
Vợ anh bị chứng đau gan lâu rồi
Anh phải làm việc nhân đôi
Chẳng còn giây phút thảnh thơi cho mình
Anh yêu mái ấm gia đình
Sống luôn nặng nghiã… nặng tình vợ con
Nhiều đêm vợ thích món ngon,
Anh cũng phải chạy bon bon mua về
Có hôm cơn bệnh nặng nề
Anh thức an ủi vỗ về chăm lo
Anh cứ cầu nguyện sao cho
Vợ được vui khoẻ… rủi ro qua dần
Qua đi ngày tháng gian truân
Gia đạo được hưởng mùa xuân ngọt ngào…
Bao nhiều niềm ước niềm ao
Bao nhiêu mong đợi khát khao từng ngày
Bao nhiêu khổ ải chua cay
Mà chưa có được một ngày vui tươi
Trời sinh số kiếp con người
Có người vui sướng… có người khổ đau
Mong rắng ngày tháng không lâu
Vợ khoẻ – con lớn nỗi sầu sẽ qua.
02/12/2022
TRÓT YÊU
Từ ngày em biết yêu người
Mỗi ngày… mỗi giảm nụ cười trên môi
Nhiều đêm lạnh nhớ lệ rơi
Người như một áng mây trôi xa vời
Người tựa một cánh chim trời
Ghé đây rồi để mấy lời yêu thương
Bây giờ biền biệt viển phương
Chiều Thu ảm đạm vấn vương âu sầu
Yêu anh cũng đã khá lâu
Lâu lâu anh ghé… nói câu đợi chờ
Em như nửa tỉnh… nửa mơ
Lòng buồn quạnh vắng… nhưng giờ trót yêu
Vì yêu chẳng nghĩ được nhiều
Chẳng biết còn đợi bao nhiêu tháng ngày?
Nếu mà cuộc sống mai này
Dối lòng bội bạc… đắng cay muôn phần!
Yêu nhiều nên ít phân vân
Sáu năm mòn mỏi… nét xuân phai mờ
Yêu rồi nên cứ ngu ngơ
Cứ tơ cứ tưởng… dại khờ tối tăm
Từ đây cho đến qua năm
Lòng em cũng đã quyết tâm một điều:
“Nếu anh thật sự thương yêu,
Chúng mình lo cưới… sớm chiều có nhau
Thời gian cũng đã quá lâu
Em không chờ được nữa đâu anh à!
Nếu anh đùa cợt cánh hoa
Thì thôi xin hãy buông tha cho rồi
Để em lập lại cuộc đời
Thời gian tin sẽ phai phôi trong lòng
Tình yêu cứ ngở nắng hồng
Ai ngờ là sáng mùa đông sương mờ
Chưa yêu rạo rực… mộng mơ
Yêu rồi mới thấy xác xơ cõi lòng.
29/08/2022
DUYÊN PHẬN
Người con gái hồng nhan mà bạc phận
Hai phần đời vẫn lận đận… long đong
Bao buồn đau chôn kín tận đáy lòng
Ngoài xinh trẻ nhưng trong tim loang lở
Người con gái hai cuộc tình trắc trở
Mất lòng tin thấy run sợ tình yêu
Nhiều đêm buồn thao thức nghĩ bao điều
Cố ghìm nén… vẫn trào lên tiếng khóc
Bốn ba tuổi mà vẫn hoài đơn độc
Bao người thân đã lần lượt đi xa
Chỉ còn em sống chăm sóc cha già
Hai cha con dưới mái nhà ọp ẹp
Chuyện tình đầu biết bao kỷ niệm đẹp
Ôm trong lòng đầy mơ mộng… hương hoa
Bỗng một chiều người vút cánh bay xa
Không ghé thăm… không nói lời từ biệt
Lòng yêu thương… em đợi chờ mải miết
Gần tám năm mong mỏi một cuộc tình
Sau được tin người đã có gia đình
Em buồn đau… giam đời trong thầm lặng
Bảy năm tiếp… một thời gian đằng đẳng
Rồi tình cờ em lại gặp một người
Không đẹp xinh nhưng hay nói… hay cười
Sau tìm hiểu… người trăng hoa… bài bạc
Người là kẻ ăn chơi và truỵ lạc
Có gia đình nhưng sống rất vô tâm
Em lo tránh… kẻo lại mắc sai lầm
Lại nối tiếp một cuộc đời dang dở
Em bây giờ như thuyền không bến đổ,
Trôi lững lờ theo con sóng đại dương
Mong cho em gặp bến bờ yêu thương
Bù đắp lại những ngày xuân muộn trễ.
Nguyễn Đức Định
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang