Chùm thơ tri ân – Phạm Sáu (Phong Lan Hoa)

09/03/23 – 04:03

Minh họa: ảnh nguồn internet

 

LỜI RU CỦA MẸ

 

Bầu trời bỗng chốc tối sầm

Mây đen kéo đến, ầm ầm đổ mưa

Giờ này đang buổi ban trưa

Sấm sét dữ dội như vừa xẹt ngang

 

Inh tai… lòng thấy bàng hoàng

Mưa to, gió mạnh… lá vàng vụt bay

Mưa rào cuối hạ cũng hay

Nguội đi cái nóng hằng ngày, mỗi đêm

 

Thu về câu hát ngọt mềm

Lời ru, tiếng gió êm đềm giấc say

Mùa thu vàng lá nhẹ bay

Nồng nàn hơi ấm… bàn tay mẹ hiền

 

Ôi tình mẫu tử thiêng liêng

Lời ru ấp ủ dịu hiền thiết tha

Lớn lên… mỗi lúc đi xa

Lời ru của mẹ… mãi là hành trang.

 

THẦY GIÁO VÀ

CON ĐÒ TRI THỨC

 

Lặng nhìn năm tháng dần trôi

Con đò thầy lái từ thời xa xưa

Mãi mê chèo chống, đón đưa

Mồ hôi, bụi phấn sớm trưa rơi nhiều

 

Học trò là những cánh diều

Bay cao, no gió ít nhiều lãng quên

Qua sông chẳng nhớ cái tên

Con đò thuở ấy lênh đênh giữa đời

 

Giọt mồ hôi mặn cứ rơi

Tóc thầy bạc trắng giữa trời mênh mông

Mắt còn mòn mỏi xa trông

Con đò thầy lái cùng dòng thời gian…

 

 

Tác giả Phạm Sáu

CÓ MỘT NGHỀ NHƯ THẾ

 

Đã lâu… từng làm cái nghề

Giảng viên chính trị đi về sớm khuya

Giảng xong trò đãi rượu bia

Giao lưu, tâm sự, sẻ chia, mời chào…

 

Hỏi anh: công tác nơi nào?

Xã, huyện, Ban, Sở… cử vào học thêm

Sau này có dịp điện em

Thầy trò cùng uống say mềm mới thôi

 

Ngày kia lớp phải thi rồi

Câu hỏi gởi trước… cứ ngồi, cứ chơi

Rượu bia lúc đầy, lúc vơi

Đừng gọi thầy nữa… ngoài đời anh em

 

Tình cảm trân quý khát thèm

Những ngày tháng ấy… êm đềm làm sao…

Quay về kỷ niệm ngọt ngào

Mừng ngày Nhà giáo… mong sao trọn tình

 

Nhiều khi tự hỏi chính mình

Thầy giảng chính trị có vinh không nào?

Nhân đây xin gởi lời chào

Lời chúc hạnh phúc… thầy nào chẳng vinh!

 

Phạm Sáu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: