Nguyễn Nhất Thống: Chùm thơ 005

28/06/23 – 02:06

Tác giả Nguyễn Nhất Thống

TẢN MẠN CHỮ “NGHIÊNG”

Em nghiêng chiếc nón bài thơ
Nụ cười duyên dáng ngẩn ngơ bao chàng!

Trăng nghiêng soi bóng Hương Giang
Câu hò xứ Huế… xôn xang lòng người!

Nghiêng vai tựa mái đầu vui
Cho tình viên mãn tím đời thủy chung!

Nghiêng nhau tình cảm bao dung…
Cho đời rộng mở, sáng trưng tâm hồn!

Địa cầu nghiêng trục quay tròn
Cho bao sự sống mãi còn muôn năm!

Ảnh minh hoạ internet

TẢN MẠN CHỮ “CONG”

Võng cong, kẽo kẹt tuổi thơ
Mẹ ru con ngủ ầu ơ… ví dầu!

Cầu vòng cong, bảy sắc màu
Sau mưa trời sáng, dạt dào tin vui!

Cong vầng trăng khuyết cuộc đời
Chứa bao bí ẩn con người nhân gian!

Đường cong tuyệt mỹ của nàng
Tràn đầy sức sống bao chàng mê say!

Con người trên cõi đời nầy
Nhẹ cong một chút cho dài tình thân!

Ảnh minh hoạ internet

TẢN MẠN CHỮ “TRÒN”

Tròn tròn bụng nữ mang bầu
Khai hoa nở nhụy mong sao vuông tròn*

Tròn tròn tô, chén… ăn cơm
Gia đình đầm ấm, sớm hôm quây quần

Tròn tròn trái bóng trong sân
Tuổi thơ dữ dội bao lần té đau!

Tròn tròn xe bánh trước, sau
Cà tàng nhanh, chậm năm nào sinh viên

Tròn tròn nón lá em nghiêng
Một thời thuở ấy đảo điên vì tình!

Tròn tròn trăng sáng lung linh
Làm thơ lục bát trao tình người dưng

Tròn tròn trắng nõn, lưng chừng
Cho chàng ngơ ngẩn, nhanh từng nhịp tim

Tròn tròn vô số chung, riêng
Vẫn luôn tồn tại địa thiên, con người

Tròn đầy hạnh phúc cuộc đời
Ước mơ biết đủ tùy người đấy thôi!

* Thành ngữ “Mẹ tròn con vuông”

 

TẢN MẠN CHỮ “DÀI”

Đêm “dài”, đêm thật là “dài”
Bao nghĩ suy hoài, lẩn quẩn thực, mơ…

Thời gian “dài” quá khi chờ
Đợi mãi từng giờ… để gặp người thương!

Áo “dài” phất phới tan trường
Chung một con đường em trước, ta sau

Tóc “dài” em mượt, đen màu
Hong gió chiều nào để tối ta mơ…

Đường “dài” hụt hẫng bất ngờ
Ai đã hững hờ cắt đứt tơ duyên?

Tình yêu như biển với thuyền
Duyên nợ chẳng liền, “dài” sóng dâng cao!

Tình đầu rồi lại tình sau…
Tóc đã hai màu “dài” những bâng khuâng!

Những gì hiện có thật gần
Trân quý ngàn lần “dài” đến thiên thu!

 

TẢN MẠN CHỮ “NGẮN”

Có khi khoảng cách “ngắn” thôi
Mà sao cảm thấy như vời vợi xa…

Có khi tình cảm thiết tha
Tình dài, đêm “ngắn” vội qua tới ngày!

Con người rảnh rỗi – ngày dài…
Say mê công việc – một ngày “ngắn” ghê!

Con người một cõi đi về
Cuộc đời “ngắn” ngủi, lê thê vui, buồn!

Thế gian vạn vật vô thường
“Ngắn” đời vì chẳng yêu thương nhau cùng!

Ảnh minh hoạ internet

TẢN MẠN CHỮ “VUÔNG”

Hình “vuông” là một hình thoi
Có thêm một góc “vuông” thôi bạn à!

Gạch bông “vuông” lát nền nhà
Đa màu, đa sắc thật là đẹp thay!

Trời tròn, “vuông” đất, chưng, giầy
Lang Liêu dâng bánh trổ tài vua cha*

Thước “vuông” của thợ xây nhà…
Đồ nghề cơ bản đó nha bạn mình!

Bao nhiêu thiết kế miếu, đình…
“Vuông” đều bốn góc, đức tin vững bền!

Mang thai vượt cạn mình ên
Mong sao rồi sẽ bình yên “vuông”, tròn **

Thế gian luôn mãi trường tồn
Con người vẫn sẽ mãi còn cần “vuông”!

Vô tri giác lại biết buồn
Ghế “vuông” nhức nhối quan luôn tranh giành!

*Sự tích bánh giầy, bánh chưng thời Vua Hùng Vương thứ 6
**Thành ngữ “Mẹ tròn con vuông”

 

TẢN MẠN CHỮ “MÉO”

Mèo kêu “méo” một từ thôi
Ăn xong no bụng tìm nơi ngủ liền!

Con người đột ngột lạnh đêm…
Thần kinh số bảy liệt nên “méo” mồm!

Nồi tròn thì úp vung tròn
Nồi tròn, vung “méo” chẳng còn xứng đôi!

Có người hai mặt, hai lời…
Biến tròn thành “méo”, ở đời dối gian!

Lạ thay tạo hóa cho nàng
Nơi tròn, nơi “méo” để chàng mê say!

Từ xưa cho đến hôm nay
Thế gian “méo” đất lung lay nghiêng trời!

Ảnh minh hoạ internet

NẶNG, NHẸ TRÊN ĐỜI

Cọng rơm, tờ giấy,… trên cao
Rơi xuống lăn nhào chẳng bị tổn thương

Cái tô, cái chén, cái gương,…
Rơi xuống mặt đường vỡ vụn tứ tung

Muôn đời quy luật là chung
Sức hút chẳng cùng nặng, nhẹ như nhau

Nhẹ như bấc chẳng có sao
Ít tổn thương nào trong cõi nhân gian

Nặng như chì hại tâm can…
Cuộc sống sẽ càng dễ vỡ, mong manh

“Cái tôi” càng lớn, càng nhanh
“Sĩ diện” hình thành đời chóng chìm sâu!

 

THUẬN, NGHỊCH

Thiên nhiên mưa, lũ “nghịch” mùa
“Nghịch” đời nhân thế có thừa xưa nay

Sống chung với “nghịch” dài dài
“Thuận” – dương, âm – “nghịch” còn hoài người ơi
Dương thăng, âm giáng… do người
“Thuận”, “nghịch” trên đời ẩn, hiện tùy theo!…

Ảnh tác giả

CÁM ƠN CÁI PHANH

Tại sao xe lại có phanh?
Có phanh là để chạy nhanh đó mà!
Xe không phanh chạy gần, xa…
Làm sao ta dám tăng ga lên nào?

Có phanh xe chạy thật mau
An tâm điều khiển xe vào số nhanh
Cuộc đời cũng có cái phanh
Chỉ là kìm hãm bản thân… tạm thời!

Đôi khi sự nghiệp thụt lùi
Như xe lui lại để người bình an
Đường đời có lúc dừng chân…
Cho ta động lực thêm từng dặm xa!

Bùi ngùi nhớ đến mẹ cha
Ngày xưa khuyên bảo như là cái phanh
Cũng vì muốn việc học hành…
Con mình tiến bộ, trưởng thành tốt hơn!

Phanh ơi muôn vạn lời ơn
Giúp người đến đích nhanh hơn, an toàn!

Nguyễn Nhất Thống

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: