Ngô Thanh: Chùm thơ tình số 01

01/06/23 – 03:06

Ảnh tác giả Ngô Thị Thanh (bút danh Ngô Thanh)

 

TIỄN ĐƯA

 Bịn rịn bên nhau lúc tiễn đưa,
Trao nhau đôi mắt… lòng xao xuyến
Ngấn lệ, trào dâng lòng ngất ngây…
Anh muốn ôm hôn… em cũng vậy…
Nhưng lại kiềm lòng, nén ép ở trong tim.
Mặt ửng hồng, đôi mắt lim rim…
Chỉ muốn nấc… nhưng cố ghìm nỗi nhớ.
Tạm xa nhé, mà sao như ngạt thở!
Ngoái nhìn nhau… muôn thủa mãi yêu thương…
Anh bước đi, em ngước, ngóng… trông theo…
Chỉ tạm biệt, anh ơi! Em chờ đợi…
Anh mau về… em hỡi mãi yêu nghe…!

Quảng Nam, 01/12/2022

 

YÊU 

Em chẳng bao giờ giận anh đâu!
Chỉ tại yêu thương mới ngậm ngùi
Nhìn nhau qua khoảng trời xa tít
Thương yêu lại gần chỉ tấc gang…
Em muốn ôm hôn anh, anh cũng sẵn sàng…
Cứ như thể đang ở vòng tay ấm
Hơi anh thở, mùi hơi em chùm nhớ
Làm tim em như thủa còn thơ
Muốn được anh âu yếm… đến thẫn thờ
Và hạnh phúc… tràn đầy… đến ngẩn ngơ…

 

Thái Nguyên,16/8/1975

 

 

 

MỪNG GẶP LẠI

Rạng rỡ… mừng vui: ta gặp ta!
Thẹn thùng, rạo rực… ôm chầm lấy
Trái tim hòa một nhịp đong đầy
Trao nhau nỗi nhớ… lòng ngây ngất…
Thổn thức nỗi mong, đợi lâu nay
Nóng bừng hơi thở, phả ngất ngây
Trả nhau nỗi nhớ đã lâu ngày
Không uống rượu mà sao say nhỉ?
Ngất ngây mê mẩn như trên cây
Cùng nhau bay bổng trong huyền thoại…
Cảm giác giao hòa… Ta với ta…! 

 

Thái Nguyên, 08/3/1976

 

 

MẸ LÀM THƠ

Bây giờ mẹ chẳng thể làm thơ,
Bởi tuổi đã sang xế chiều rồi
Tâm, tình… đã chia hết tới mọi người…
Yêu thương trọn vẹn tới những nơi…
Lo lắng hết rồi, muốn thảnh thơi…
Nhìn về quá khứ… thương thương quá!
Chỉ vậy thôi… rõ thật là…
Cũng vui khi thấy những ngày qua…
Sống vui, sống khỏe, hy sinh quá…
Chẳng thẹn lòng ta, lúc tuổi già…!

 

Quảng Nam, 8/3/2023

 

NHƯ HAI HẠT KIM CƯƠNG

Có một mùa đông lòng tôi không giá lạnh
Bởi bên tôi: có “hai hạt kim cương”
Nhìn nó, sao mà thương, mà yêu, mà mến…
Lòng mẹ như ngàn ngọn nến sáng bừng lên…
Hai hạt kim cương! Ôi! Sưởi ấm lòng tôi…
Nó nhỏ bé… nó xinh, nó khỏe!
Nó chào đời, nó mừng mẹ sinh ra…
Hạnh phúc thay!… Cha khen mẹ, thật mà…
Mẹ cũng thấy… mình hạnh phúc với người ta…
Sinh một lần được hai bé đẹp như hoa!
Người phụ nữ kiên trung… chẳng ba hoa…
Mẹ thật “bền bỉ” đúng thật mà…
Yêu lắm, hai con, mẹ sinh ra
Đẹp hơn hòn ngọc gọi là “kim cương” vậy…
Mẹ đây con!… Hai viên ngọc “kim cương”
Suốt đời mẹ, sẽ bên con, trên mọi nẻo đường đi tới…
Hai con tôi, hòn ngọc của đời tôi…!
Kim cương đấy, rồi mọi người sẽ thấy!
Bởi chỉ là con tôi thôi! Như thể trời cho…
Lớn nhanh con, mẹ mong mỏi từng giờ…

Thái Nguyên, 08/12/1977

 

THƯƠNG

Mẹ sinh con trước một ngày đáng nhớ:
Hai mươi tháng Mười, ngày Phụ nữ Việt Nam
Mẹ sinh con tại quê mẹ, rất vuông tròn
Con đáng “ghét” cứ ở lỳ trong bụng mẹ.
Chín tháng mười ngày cũng chẳng muốn ra,
Nằm luôn mười ngày nữa, rõ thật là…
Chắc muốn mọi người không thể quên “ta”!
Mẹ sinh con như thể nhận được quà
Thật hơn cả vàng ,cả ngọc…
Con sinh ra, không khóc, rất xinh tươi
Chỉ như cười, ôi! Bông hoa đồng nội…
Cảm như mình có lỗi… mắt mở to…
Mẹ thấy tội mà thương…
Không đâu con, mẹ chẳng phải người thường thấy.
Mẹ yêu lắm nhé sinh linh nhỏ bé.
Mẹ mang nặng đẻ đau chỉ mong con được khỏe.
Con mãi là con gái mẹ mẹ thương…
Mẹ đặt tên con, để tỏ tường…
Tình yêu con, con đừng có vấn vương.
Mà hãy lớn nhanh và xinh đep nhé…Thương!
Ngoan nhé, mẹ thương con như trời như biển…
Mênh mông tình mẹ con hiểu không con…
Mắt đen nháy như mỉm cười: con hiểu…
Mẹ vui mừng, ôm chặt đưa con yêu…

19/10/1981

NGÔ THANH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: