Nguyễn Nhất Thống: Chùm thơ 009

28/06/23 – 02:06

Tác giả Nguyễn Nhất Thống

XÓM NHỎ TÔI YÊU…

Có ai về qua xóm nhỏ
Cho tôi nhắn gởi lời thăm
Chẳng biết em còn ở đó
Hay đã sang sông theo chồng?

Vẫn nhớ dáng người nho nhỏ
Mắt đen, má lúm đồng tiền
Thẹn thùng như cây mắc cỡ
Miệng cười chúm chím có duyên

Vẫn nhớ ngôi nhà mái lá
Vườn cây ổi, mít, cam, xoài…
Quanh năm hai mùa trĩu quả
Có người con gái tôi thương!

Có ai về qua nơi đó
Cho tôi nhắn gởi vài câu
Nhớ đêm mưa dầm tháng sáu
Em chờ anh dưới chân cầu

Còn nhớ ngày đầu gặp gỡ
Trông em bẽn lẽn, e dè
Vắng nhau vạn lần nhung nhớ
Lòng nghe thổn thức trong tim!

Còn nhớ tháng ngày êm ả
Bên nhau tâm sự cạn đêm
Vui buồn bao lần san sẻ
Mong cho tình thắm duyên nồng

Duyên nợ con người, có lẽ…
Đôi ta không giữ được nhau
Nỗi buồn âm thầm lặng lẽ
Tiếc thay chẳng một nhịp cầu!

Có ai về qua xóm nhỏ
Cho tôi gởi trọn tình thương
Một thời không quên, mãi nhớ…
Yêu người con gái ruộng, vườn!

Ảnh gia đình tác giả

NÂNG NIU EM

Nâng niu “em” lúc rảnh tay
Đăng thơ, post nhạc,… lai rai đỡ buồn!
Bạn bè thực, ảo bốn phương
Sẻ chia kiến thức, chuyên môn, truyện cười…

Đời người còn mấy năm vui?
Trao nhau tình cảm cho đời ngát hương
Nhờ mạng xã hội dẫn đường
Giao lưu khắp chốn, tình thương đong đầy!

Dù cho có lúc quấy rầy…
Zalo, facebook vẫn hay tuyệt vời!
Phải vậy không bạn tôi ơi?

 

Ảnh tác giả

BƯỚM VÀ SÂU

Bươm bướm lượn loanh quanh…
Đẻ trứng trên lá xanh
Trứng bướm nở sâu xanh
Sâu xanh thành bươm bướm

Sâu xanh ăn lá xanh
Bắt sâu dạ chẳng đành!
Làm sao ta có được

Vừa bướm, vừa lá xanh?

Được nầy, thì mất nọ
Như cuộc sống vận hành!

Ảnh minh hoạ internet

XUÂN, TẾT VÀ TA…

Xuân đến, xuân đi rồi xuân lại đến
Tết đến, Tết đi rồi tết lại về
Ta vẫn nơi đây êm ả miền quê

Ngày hai buổi con nước ròng, nước lớn…

Trăng trên trời có khi tròn, khi khuyết
Và lòng người có khi tuyết, khi sương,…
Ta thản nhiên với định luật vô thường
Thích nghi sống và vui cười ngạo nghễ!

Đời là vậy và muôn đời vẫn thế
Đi là về, mà về cũng là đi…
Thương yêu nhau cho mãi mãi xuân thì
Vì kiếp sống con người là ngắn ngủi!

Bốn mùa trôi qua, bốn mùa lại tới
Mà ta thì chỉ có một thời xuân
Còn yêu nhau là còn có mùa xuân
Còn thương nhớ là không còn xa cách!

 

Ảnh gia đình tác giả

SỐNG

Cuộc sống thật đáng yêu
Nâng niu từng khoảnh khắc
Đời người có bao nhiêu
Rồi cũng về với đất…

Sinh, lão là quy luật
Bệnh, tử là hiển nhiên
Tử tế là lẽ sống…
Thiên đường là bình yên!

 

Ảnh tác giả

LÀM SAO BIẾT ĐƯỢC

Làm sao biết được ngày mai?
Thôi thì cố gắng, hăng say việc làm!
Làm sao hiểu hết người phàm?
Thôi thì chẳng giận, chẳng hờn,… để vui!

Làm sao biết được hên, xui?
Thôi thì tự lực, tự nuôi nấng mình!
Làm sao biết được ân tình
Đang nồng ấm, bỗng thình lình nhạt phai?

Làm sao biết được ngày mai
Người còn hay đã tuyền đài thiên thu?
Thôi thì ta chẳng ưu tư
Hòa đồng, buông bỏ, hận thù… xóa tan!

Làm sao biết được ngày tàn?
Thôi thì vui sống thế gian kiếp nầy!
Đời người có một, không hai
Cho nhau thắm thiết từng ngày yêu thương!

Biết rằng vạn vật vô thường
Thương yêu để sống, thiên đường là đây!
Làm sao biết được ngày mai?
Vui trong hiện tại cho dài tuổi xuân!

 

Ảnh tác giả

TÔI THÍCH

Tôi rất thích bạn bè vui ca hát,
Tôi cũng mê bạn hữu đọc, ngâm thơ…
Và tôi yêu những tâm hồn tươi mát
Để lòng mình chìm đắm một cõi mơ!

Tôi rất thích những sớm mai chim hót
Trong vườn cây hoa lá đón bình minh
Lòng khoan khoái, lạc quan yêu cuộc sống
Người với ta mãi như bóng với hình.

Tôi rất thích nhìn đàn chim về tổ
Chiều nắng vàng, mây lơ lững nhẹ trôi
Cây hoa lá tắm mưa chiều tắt nắng
Người luyến lưu một ngày nữa qua rồi…

Tôi rất thích cùng bạn bè tán gẫu
Chuyện bây giờ và ngày ấy xa xưa…
Vui ca hát cho nhẹ đời gánh vác
Nỗi buồn riêng tan theo gió cuốn đi.

Tôi rất thích và tôi yêu nhiều lắm…
Một gia đình, một mái ấm bình an
Một sức khỏe, một tình thương lay láng…
Là thiên đàng một kiếp sống trần gian.

 

Ảnh tác giả

HÔM NAY…

Được một ngày là mất một ngày
Có một ngày là không một ngày
Thời gian trôi qua như tên bay
Ngoảnh lại nhìn đời bao đổi thay!

Xa một ngày là gần một ngày
Sinh một ngày là diệt một ngày
Có tình nào mà không nhạt phai
Vạn vật nào tồn tại mãi hoài!

Sống hôm nay là vui hôm nay
Làm sao biết được chuyện ngày mai
Đời người như gió thoảng mây bay
Yêu thương cho hạnh phúc lâu dài!

Tạ ơn trời cho ta hôm nay
Nhớ ơn đời cho ta trả, vay
Yêu thương người cho ta biết say
Cám ơn em cho ta tình dài!

Vui tưng bừng quanh ta những ai?
Sụp đổ rồi bên ta có ai?

Hôm nay, hiện tại hôm nay
Có, không, được, mất, đổi thay… vô thường!

Cho nên ta cứ bình thường
Vui ca, yêu, nhớ… bình thường hôm nay!

Ảnh tác giả

VUI, BUỒN LẪN LỘN

Ngày trôi qua thật chậm
Khi nỗi buồn chưa tan
Niềm vui còn ngây ngất
Thấm thoắt đã chiều tàn!

Ôi thời gian, thời gian!
Thà một phút huy hoàng
Còn hơn buồn le lói
Trăm năm cõi trần gian…

Có vui mới biết buồn
Có buồn mới biết vui
Được, mất là quy luật
Vui, buồn lẫn lộn thôi!

Chia sẻ nhau niềm vui
Niềm vui sẽ nhân đôi
Chia sẻ nhau nỗi buồn
Nỗi buồn vơi một nửa…

Khúc nhạc vui có lời
Cho em và cho tôi…
Trong ngày vui nắng hạ

Lá vàng thu chớm rồi!

Vui, buồn lẫn lộn thôi…

Ảnh tác giả

HÈ VẤN VƯƠNG…

Mùa hè đến – tiếng ve sầu rên rỉ
Đỏ thắm tươi – hoa phượng vĩ ngoài sân
Mưa đầu mùa lòng bỗng thấy bâng khuâng
Tạm biệt nhé ba tháng hè xa cách!

Bao năm qua bạn bè ta cắp sách
Cùng vui chơi, học tập dưới mái trường
Nhưng hè nầy lòng bỗng thấy vấn vương
Ta và bạn những nẻo đường phía trước

Tuổi mới lớn bao nhiêu điều mơ ước
Sống để yêu và mong đợi được yêu
Hy vọng tương lai, khao khát thật nhiều
Lòng thổn thức và bao điều muốn nói…

Nhìn hoa phượng lòng gọi lòng, tự hỏi
Mùa thi nầy sẽ toại nguyện ước mơ?
Cổng trường đại học đang đợi đang chờ
Ta sẽ đến cập bến bờ mơ ước!

Những thành công hôm nay ta có được
Biết ơn thầy đã dạy dỗ tận tâm
Cha mẹ ơi con ghi mãi trong lòng
Công sinh dưỡng như trời cao biển rộng

Hè đến rồi lòng bỗng nghe xao động
Chút suy tư, hồi hợp lẫn vui buồn
Xa thật rồi bè bạn với mái trường
Năm cuối cấp sao nhớ thương da diết!

Hè đến rồi ta xin chào tạm biệt
Mái trường yêu và bè bạn thân thương
Gửi cho nhau những tình cảm vấn vương
Tình bạn mãi như phượng hồng đỏ thắm

Bạn ơi! Hẹn một ngày không xa lắm
Sẽ cùng nhau gặp lại tại giảng đường
Ve thôi kêu, lá thu rụng ven đường
Ngôi trường mới, lòng vấn vương trường cũ…

Rồi một ngày bạn bè ta hội tụ
Dâng lên thầy cô những đóa hoa tươi
Niềm hân hoan, bao tâm sự vui cười
Sẽ nhớ mãi mùa hè vương vấn ấy!

Ảnh tác giả

Nguyễn Nhất Thống

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: