24/03/23 – 04:03
MƯA TRÊN THÁP CỔ
Một ngày về lại quê xưa
Niềm vui nỗi nhớ
giọt xa xót lòng
Mưa trên tháp cổ rêu phong
Nhặt viên gạch đổ
mà lòng rưng rưng.
TIẾNG VỌNG
Giọt nắng cuối chiều rơi trên tháp cổ
Rơi trên hoàng thành đổ nát
Rơi trên những viên gạch đã chết tự ngàn năm
Ngọn gió gầy ru vết sẹo bão giông
Ru đêm lửa cháy bên trời
Đêm
Những giọt sương rơi trên thềm đá
Tan giữa giấc mơ hoang
Đêm
Trăng rơi trên dòng sông buốt lạnh
Đẫm vết thời gian
Đêm
Nghe vọng về tiếng khóc của nghìn năm trước
Đêm mơ hồ xa thẳm
Âm vang
Những đèn lồng rực sáng
Cung điện vàng son
Những Chiêm nữ quay cuồng theo tiếng nhạc
Rộn ràng vũ khúc Apsara
Tiếng trống trận
Tiếng ngựa hý vang
Của đoàn chiến binh kiêu hùng
Của một thời oanh liệt
Đêm thế kỷ
Bão giông cuộn sóng
Bụi thời gian vụn vỡ đất trời
Chiêm quốc mờ xa…
Dấu lặng thành xưa
Hoang phế đền đài
Nghe trong gió ngàn
Khúc hát bi ai
Từng giọt nắng
Tháp xưa
Sầu vọng
Mưa bên trời
Lặng lẽ hồn đau…
APSARA
Vũ điệu bên trời
Mơ dáng xưa
Một thời oanh liệt
Nghìn năm sau
Vẫn mãi ngậm ngùi
Hoài cổ
Dấu chân ai
Những đền đài phế tích
Hoàng thành Chăm Pa vọng về khúc hát
Bên trời…
Apsara… Apsara…
Đêm mờ xa
Vũ điệu Apsara
Chỉ còn trong gió ngàn sâu thẳm… tiếng bi ai!…
LỄ HỘI – THỜI GIAN
Nghe tiếng trống Ginăng, Paranưng
Nghe tiếng kèn réo rắt Saranai
Cả tiếng tù và huyền bí trong những ngày lễ hội
Điệu múa quạt nhịp nhàng uyển chuyển
Điều múa Bóng đầy ấn tượng lòng người
Nghe thời gian trở về từ hơn nghìn năm trước
Ôi Chăm Pa! Những tháp bà Po Nagar kiệt tác
Ngạo nghễ đồi Cù Lao bên sông Cái trong xanh
Nghe từng viên gạch khóc trong đêm hoang mịt mờ bụi lửa
Nghe trong gió ngàn nức nở giọt thời gian
Nghe tiếng gươm vung bao thây người ngã gục
Cung điện vàng son sụp đổ giữa đêm tàn
Ôi! Chăm Pa!
Giấc mơ huyền thoại
Còn lại bên đời – những tháp cổ ngàn năm…
ĐÊM RƠI
Đêm trăng mờ
Vết thời gian rụng xuống
Viên gạch ngàn năm rêu phong gió bụi
Lời ca u hoài
Giữa mây trời cổ tháp bóng hoang mơ
Chăm Pa ơi!
Những đền đài vàng son một thuở
Đêm trăng rơi những vũ nữ khúc ảo huyền
Apsara bên trời vọng lại
Vó ngựa bụi mờ thành quách cổ xưa
Chỉ còn lại chiếc lá vàng gục chết
Trên nấm mộ điêu tàn đổ nát bóng đêm rơi
Nguyễn Đức Bá
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang