25/03/23 – 10:03
NGƯỜI ĐI NGANG ĐỜI TÔI
Xin được một lần
Bôi xoá dĩ vãng xưa
Xin được một lần
Tình kia xa tầm với
Chợt nỡ buông lời
Dấu lệ không nên lời
Mai về chốn cũ
Người ấy có nao lòng
Em, người tình lỡ
Đã đi đang qua cuộc đời!
LÒNG MẸ
Mẹ già tần tảo nuôi con
Chỉ mong con mẹ cả đời an nhiên
Thế nhưng khi đã lớn khôn
Công lao còn đó con đành nỡ quên
Một mai khuất bóng xa đời
Con cây hối hận mẹ già còn đâu!
RUỒNG BỎ
Một thân cô độc lẻ loi
Mẹ cha mất sớm nơi nào dung thân
Một mình chống chọt cuồng phong
Thân em bé nhỏ hiếu chi sự đời
Chỉ mong một sớm bình minh
Là còn hơi thở thế gian nhọc nhằn
Chỉ mong một chút lòng thương
Một manh áo ấm bát cơm vơi đầy
Nhưng đời nào có xót thương
Mùa đông lạnh giá em tôi đi rồi
Thân em bé nhỏ co ra
Cuộn manh chiếu nhỏ trần gian giã từ!
NẾU MAI
Nếu mai quỵ ngã lưng đồi
Thân này xin để nấm mồ vô danh
Nếu mai đã hoá kiếp người
Rừng chiều đã khuất mây hờn ngủ quen
Nếu mai nằm dưới mộ sâu
Xa đời một hiếp xót thương phận người
Nếu mai vĩnh biệt cõi đời
Xin em một chút nắng hồng trên vai
Để khi gió lạnh qua đêm
Trách nhau một thuở giờ đành hư vô!
HOA NỞ MUỘN
Một cành Lan Trắng mỏng manh
Chiều qua nở muộn đến quanh hiên nhà
Chẳng cần lộng lẫy như Hồng
Miên man tinh khiết thật lòng đến sao
Một mai hoa úa nhuỵ tàn
Hỏi ai còn nhớ một nàng Lan kia!
Trần Hiếu
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang