27/03/23 – 07:03
ẢO ẢNH!
Em trở về, về lại phải không em?
Hay chỉ có thoáng qua rồi vụt tắt
Để cho anh bàn tay chưa nắm chặt
Tiếng chuông chiều lại réo rắt hồi chuông
Em trở về, khi nắng đã chợt buông
Nhưng ánh mắt thẳm buồn trông xa lạ
Và nụ cười cũng sao hờ hững quá
Chút tình kia chắc đã vỡ tan rồi
Em trở về, vẫn áo trắng tinh khôi
Vương đâu đó chút đầu đời non dại
Ký ức xưa giờ chỉ là hoang hoải
Để cho ai khắc khoải mãi mong chờ
Em trở về, anh cứ tưởng là mơ
Lòng thổn thức bỗng vỡ bờ sung sướng
Lối đi xưa nay thành đường rộng lớn
Khác xa nhiều với tưởng tượng em ơi!
Em trở về, anh giọt nước mắt rơi
Bởi tất cả vẫn xa vời ngàn dặm
Thôi chỉ biết, để dành trong sâu thẳm
Phải không em? chút ảo ảnh qua rồi.
BÁC ƠI!
Bác ơi! Bác đã xa rồi
Nhưng trong con mãi bồi hồi nhớ thương
Ra đi cứu nước mở đường
Tự do, độc lập bốn phương vang rền
Theo gương các bậc Tổ tiên
Thoát xiềng áp bức, đứng trên cường hào
Vua Hùng đã có công lao
Cháu con phải giữ, máu đào tiếc chi
Lời Bác dạy, mãi khắc ghi
Oai hùng lịch sử phát huy giống nòi
Cha ông lớp trước rạng soi
Lớp sau tiếp bước cùng noi gương này
Đồng lòng cả nước chung tay
Vẻ vang thắng lợi, cờ bay vẫy chào
Bao nhiêu mơ ước Bác giao
Giờ ta có thể tự hào Việt Nam
Phượng hồng đỏ thắm tháng năm
Nước non luôn mãi ngàn năm nhớ Người.
SANG NGANG!
Hết rồi!
Hết thật rồi sao
Đò ngang em nỡ chống sào xa quê
Hàng cau đứng đợi lối về
Để ai thổn thức chân đê cuối làng
Người ta phú quí giàu sang
Anh đây chỉ biết ngỡ ngàng tủi thân
Bà con cô bác xa gần
Ai ai cũng hỏi nàng Xuân đâu rồi
Cũng đành đứt đoạn!
Đành thôi!
Sông kia sạt lở nước trôi ngược dòng
Phù sa làm đục rêu phong
Niềm đau day dứt, nỗi lòng tái tê
Còn đâu ước hẹn câu thề
Thoáng qua choàng tỉnh cơn mê cuộc đời
Thôi đành trút bỏ buông lơi
Chúc em xứ lạ bên người cười vui.
VỀ ĐÀ NẴNG EM ƠI!
Em có về vui Hội với anh không!
Nắng đà thành tô hồng bông rực đỏ
Quê hương anh bao điều em chưa tỏ
Có dịp này anh xin ngỏ cùng em
Con sông Hàn thơ mộng vốn thân quen
Chờ em tới lại hờn ghen hối hả
Cây cầu kia từng quay ngang rất lạ
Được làm nên với tất cả sức người
Sơn Trà cao, Linh Ứng đứng ngang trời
Mẹ Quan Âm chở che đời nghiệt ngã
Nên bão giông, Mẹ dời đi vất vả
Đà Nẵng luôn được yên ả thanh bình
Mỹ Khê đó, nếu một mình nhịp bước
Sóng dịu dàng như ao ước cùng nhau
Ngũ Hành Sơn Non Nước vẫn trước sau
Vui cùng bạn, hãy về mau em nhé
Bà Nà Hill, gió thì thầm khe khẽ
Cầu Vàng ơi, hãy nhè nhẹ vươn lên
Biển Thanh Bình, ai đó đã đặt tên
Chỉ có biết luôn êm đềm tha thiết
Cảng Tiên Sa, nếu như em từng biết
Lại càng thương, và da diết nhiều hơn
Ngàn năm qua, cây Đa vẫn chẳng sờn
Bàn cờ tướng, đìu hiu cơn gió lạnh
Nhìn hai Ông, vẫn còn trong cô quạnh
Thắng thua gì, khi trời tạnh cơn mưa
Thứ bảy về, anh có dịp đón đưa
Rồng phun lửa, em hình như chưa biết
Còn nhiều lắm, làm sao anh kể xiết
Nên mới ngồi xin được viết vài câu
Nếu về đây trao nghĩa nặng tình sâu
Với bè bạn ta bắc cầu thân ái l.
Đà Nẵng, 24/03/2022
NỢ EM!
Nợ em một buổi chiều buông
Xa xa ngắm cảnh hoàng hôn tan dần
Nợ em một chút tảo tần
Việc nhà, việc nước lúc cần có nhau
Nợ em những lúc ốm đau
Chén cơm, bát cháo, canh rau ngọt ngào
Nợ em hơi ấm nồng trao
Mãi lo công việc, nhãng xao chuyện tình
Nợ em một chút giật mình
Đêm dông bão tới bóng hình nhá nhem
Nợ em ly sữa, que kem
Cùng nhau một tối đi xem phim hài
Nợ em một sớm ban mai
Vui chơi với biển chỉ hai đứa mình
Nợ em anh bỗng lặng thinh
Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn thấy mình nhỏ nhen
Nợ em anh mãi nợ em
Nợ em anh mãi nợ em một đời.
Lê Minh Đức
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang