08/04/23 – 09:04
ĐÊM CÔ ĐƠN
Đêm sương lạnh đèn vàng hiu hắt
Bước độc hành lẫn khuất mù sương
Đôi vai giá lạnh canh trường
Nhớ thương dâng ngập đoạn đường anh qua
Lang thang giữa bao la trời đất
Biết tìm đâu lạc mất em rồi!
Tình nầy đến thế mà thôi
Yêu đương ngắn ngủi ngậm ngùi trăm năm
Nay thì đã xa xăm diệu vợi
Đâu những ngày sớm đợi chiều mong
Biệt ly tan tác cõi lòng
Tình chung lối mộng duyên hai ngã đường.
THÓI ĐỜI
Khi vui có đủ bạn bè
Lúc buồn một gánh nặng nề riêng mang
Thói thường nhân nghĩa thế gian
Lợi thì chung bến hại sang ngang đò!
QUÊ TÔI
Quê tôi không đẹp không giàu
Không mênh mông nước không màu biển xanh
Không non cao đón mây lành
Cỏn con chỉ chút tình dành yêu thương.
DUYÊN MÌNH
Duyên mình gặp gỡ nhau đây
Dày công Tạo hoá sắp bày bấy lâu
Thuở ngày phụ mẫu bên nhau
Từ khi ta sánh bước vào đường yêu
Trãi bao nắng sớm mưa chiều
Bao mùa lá rụng bao nhiêu thu tàn
Duyên ta thệ nguyện đá vàng
Không nhoà năm tháng không phai nhạt lòng.
NÀNG THƠ
Đã lâu rồi không gặp lại nàng thơ
Cũng bỡi lòng ta lắm hững hờ
Âm thầm lặng lẽ không từ giã
Nàng bỏ đi rồi ta bơ vơ
Bơ vơ đi giữa đời hoang vắng
Hoang vắng âm u cả cõi lòng
Cõi lòng lạnh lẽo từng thu chết
Thu chết trong ta dạo mất nàng
Cầu khẩn nàng ơi hãy trở về !
Cùng ta tiếp nối mối ân tình
Bên nhau sống lại thời thơ mộng
Như buổi đầu tiên của chúng mình.
NG VĂN (NGUYỄN VĂN THANH)
Ng Văn
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang