08/04/23 – 08:04
GỌI HÈ
Tia nắng ấm lang thang khắp đây đó
Gọi hè về hoa phượng đỏ thắm tươi
Bước chân đi lòng chạnh nhớ một người
Bến xe khách lời tạ từ đưa tiễn
Bao hạ rồi anh ra đi vĩnh viễn
Ngắm hoàng hôn thấy mây chuyển thêm buồn
Câu thề non hẹn biển chỉ hứa suông
Chuyện tình ái giống in tuồng hát bội!
Đêm đêm trường nơi phòng không lệ đổ
Xót phận hồng nhan gãy đổ duyên tình
Gái đoan trang giữ vẹn chữ tiết trinh
Sao trời khiến hững hờ mình như thế?!
Hạ năm nay phượng buồn ra bông trễ
Như chờ người ngoài góc bể về quê
Thăm vườn xưa một thời đã bỏ bê
Cho lầu ngọc đón trăng về bến mộng
Anh về rồi từ đây thôi trông ngóng
Mắt biếc môi hường nụ sống dương lên
Cho tình yêu nồng đượm mãi vững bền
Đôi tim sẽ dựng xây nền hạnh phúc.
TÌNH THÂN ÁI
Bình minh lên ánh hồng chan khắp chốn
Gịot sương mềm lóng lánh biến tan nhanh
Mây lang thang xây những bức trường thành
Rồi phút chốc tan theo cơn gió cuốn
Đời vô thường đâu được như ý muốn
Sống tranh đua khi chết chẳng còn gì
Nhẫn nhịn là phương pháp rất diệu kỳ
Giúp cuộc sống hoà vui gieo thân ái
Sống thanh thản với tấm lòng quảng đại
Hồn an vui nhan sắc mãi tươi xinh
Dại khờ chi để phiền não phát sinh
Làm tan biến mùa xuân đang phơi phới
Muốn hiện tại được tiếng thơm ca ngợi
Phải hy sinh cư xử tốt mọi người
Thiệt về mình khiến bè bạn vui tươi
Chân lý sống kiến tạo đời hạnh phúc.
THÁNG TƯ VỀ
Tháng tư về mang theo niềm nhung nhớ
Công viên buồn đang bỡ ngỡ bước chân
Gió hắt hiu như nhắc nhở bao lần
Kỷ niệm đẹp bên góc sân ghế đá
Nhìn lục bình trôi theo dòng nước lạ
Hình dung ngày anh từ tạ ra đi
Khuất bóng anh tất cả chẳng còn gì!
Đêm trở lạnh khóc thầm thì ai biết?!
Nỗi thương nhớ mãi chất chồng da diết!
Gốc phượng già ngày chia biệt còn đây
Mấy hạ rồi kỷ niệm phủ rêu dầy
Người viễn xứ chồn chân quây trở lại?
Trên ghế đá hiện đang còn trống trải
Dành cho anh sao anh mãi không về!
Cầm hoa hồng thuở ấy anh mân mê
Lời ngọt dịu với câu thề hẹn ước
Dừng đi anh mộng hải hồ sông nước
Còn thương em mãi xuôi ngược mà chi!
Lời thề xưa nay đã đến hẹn kỳ
Mau trở lại để nâng ly hợp cẩn.
AN GIANG QUÊ MẸ
Đẹp làm sao An Giang quê mẹ!
Đàn sáo kêu xao xác̣ trên không
Lúa vàng bát ngát trên đồng
Cá tôm mặc sức dưới sông vẫy vùng
Gái Tân Châu anh hùng vang tiếng
Phận má hồng chinh chiến cũng hay
Ươm tơ dệt lụa đêm ngày
Bếp ngon cơm dẻo giỏi tài cầm ca
Về Tịnh Biên ghé qua lễ hội
Gái Tri Tôn nổi trội nhạc công
Xuất hồn điệu múa Lâm Vông
Ai xem một chuyến cõi lòng luyến lưu
Đường biên giới muôn thu vững chắc
An Phú ơi! màu sắc tuyệt vời
Long Xuyên, Châu Đốc ngàn đời
Tấm lòng quyện mãi đất trời An Giang
Người xưa đã dựng làng lập chợ
Đào kinh mương khai mở đất hoang
Ta nay tô vẻ khang trang
Quê hương giàu đẹp ngày càng phồn vinh
An Giang cũng sánh mình khắp tỉnh
Từ ruộng vườn com kỉnh tiến lên
Xí nghiêp tiểu thủ vững bền
Chung tay góp sức xây nền ấm no.
MẤY NHỊP CẦU TRE
Thôn quê hẻo lánh xa ngàn
Cầu tre lắc lẻo thử chàng dám qua?!
Qua cầu mới bước vào nhà
Cầu qua chẳng được tình mà không duyên
Gió đưa cành trúc mé hiên
Hồng nhan bạc phận truân chuyên cuộc đời
Đêm buồn tí tách mưa rơi
Có ai thương cảnh chiều mơi một mình?!
Nhân gian đâu phải vô tình
Mà ta chăn gối một mình bao năm
Vì đâu nên kén quên tằm
Cưu mang chỉ để âm thầm nhả tơ
Đàn rung dây phiếm hững hờ
Cung thương đứt đoạn ai chờ đợi ai
Băn khoăn trăm mối tơ cài
Làm sao gỡ nỗi tương lai bây giờ.
Phạm Thúy Nga
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang