Nguyễn Nhất Thống: Chùm thơ 015

28/06/23 – 02:06

Tác giả Nguyễn Nhất Thống

SỐNG CHẬM

Một chút lặng lẽ riêng ta
Cho mình suy nghĩ đã qua những gì
Thời gian sắp tới là chi
Những gì được, mất, cho đi, nhận về…

Sống chậm ký ức tràn về
Ta ôn kỷ niệm si mê một thời
Nâng niu kỷ vật, đồ chơi…
Ta xem lưu bút một thời mộng mơ!

Sống chậm cảm xúc trào thơ
Chắt chiu từng phút, từng giờ thời gian
Thương hoài quá khứ gian nan
Hài lòng hiện tại, bình an cuộc đời!

Sống chậm khoảng lặng người ơi
Rút nhiều kinh nghiệm cuộc đời đã qua
Thâm trầm, chín chắn, sâu xa…
Cho tương lai đẹp, nở hoa tâm hồn!

Ảnh tác giả

TIẾNG SÉT ÁI TÌNH
Gặp em trong tình cờ
Buổi giao lưu âm nhạc
Nghe em ca bài hát
Lòng dâng tràn yêu thương!

Em buông dài suối tóc
Đôi mắt huyền long lanh
Thướt tha tà áo tím…
Hút hồn mây trời xanh!

Ôi tiếng sét ái tình
Bừng lên trong ánh mắt
Như tia sét phát sáng
Cho sấm gầm âm vang!

 

Ảnh tác giả cùng phu nhân

TÌNH VƠI NHẠT, BUỒN

Ngày xưa đọc sách rất nhiều
Người đi thư viện sáng, chiều lẫn đêm
Nhà sách đông đúc, đua chen
Học sinh, trí thức… tìm xem mua về

Ngày nay ta chỉ ở nhà
Lang thang trên mạng gần xa đủ đầy
Zalo, facebook giải khuây…
Giao lưu nhóm kín, công khai toàn cầu

Tin học… thoả mãn nhu cầu
Đi lên vượt bậc muôn màu tiện nghi
Được mới, mất cũ ích gì?
Đó là quy luật bỏ đi, thêm vào…

Tiếc thay cái thuở học trò
Ngày xưa mê sách, chuyện trò… đông vui
Bây giờ tâm trí chia đôi
Bất ly máy tính, tình vơi nhạt… buồn!

Ảnh tác giả

VÔ THƯỜNG

Mọi sự vật, hiện tượng
Mênh mông trong địa thiên
Vĩnh viễn không đứng yên
Mà luôn luôn biến chuyển…

Có sinh thì có diệt
Lá xanh rồi vàng rơi
Là quy luật muôn đời
Không bao giờ thay đổi

Cuộc đời là vô thường
Thế gian là cõi tạm
Sinh, lão, bệnh, rồi tử
Còn sống hãy yêu thương!

Ảnh minh hoạ internet

NHỚ CÚC XƯA…

Lý trí đã quên sao tim vẫn nhớ
Hoa cúc vàng nở rộ ở vườn quê
Biết bao lần ta đi đến, đi về…
Quen thuộc lắm con đường quê xóm nhỏ

Ký túc xá quạnh hiu chiều tím ngỏ
Nôn nao về ngắm hoa cúc vàng sân
Em dịu dàng bao cử chỉ ân cần
Ta rộn rã trái tim tình dậy sóng…

Thời gian trôi có khi nhanh khi chậm
Ta miệt mài với sách vở y khoa
Em vẫn xinh như hoa cúc sân nhà
Ta nuôi dưỡng một tình yêu duy nhất!

Rồi một ngày trái tim ta hụt hẫng
Em theo chồng về nơi ấy đại gia
Trọn hiếu làm con với mẹ cha già
Em đã khóc giọt lệ ngà ngày cưới…

Thư em gởi: “Anh đừng buồn em nhé
Phận làm con “chữ hiếu” phải vâng lời
Anh học hành cho đến chốn đến nơi
Rồi sẽ gặp người hơn em làm vợ!”

Buồn da diết nhưng cố xong năm cuối
Ra trường Y vội tình nguyện đi xa
Bao nhiêu năm cuộc sống chẳng quê nhà
Tình xưa ấy chập chờn trong giấc ngủ…

Lý trí đã quên sao tim vẫn nhớ
Hoa cúc vàng nở rộ ở vườn quê
Ba mươi năm ta không một lần về
Dư âm cũ chỉ còn trong ký ức!

Ảnh minh hoạ internet

MÀU ÁO EM

Mùa xuân em mặc áo vàng
Màu mai phú quý, huy hoàng mọi gia
Mùa hè mát dịu làn da
Vì em mặc áo lụa Hà Đông thanh
Mùa thu lá rụng xa cành
Áo em biêng biếc màu xanh da trời
Mùa đông lạnh lẽo người ơi
Áo len em mặc trắng tươi tuổi hồng!

Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông
Áo màu em thích tâm hồn tuổi son
Bây chừ là gái hai con
Màu nào cũng mặc chẳng còn chọn chi
Bốn mùa đã đến rồi đi…
Muôn màu cuộc sống nghĩ suy tình đời
Màu nào cũng đẹp đấy thôi
Sống đời tử tế là màu yêu thương!

 

Ảnh tác giả

TÌNH ĐẦU KHÔNG QUÊN

Ta ngồi vớ vẩn nhìn mây
Mơ trăng, ru gió giải khuây tâm hồn
Ta tìm ký ức nụ hôn
Con ve hè cũ hết hồn kêu vang! *

Ta tìm hình ảnh của nàng
Hoàng hôn buông xuống nhuộm vàng tóc mây
Tình đầu tuổi mộng đắm say
Không sao quên được mắt nai, má hồng!

Bao năm em đã có chồng
Anh đây có vợ bế bồng đôi con
Gặp nhau giữa phố Sài Gòn
Nhìn nhau đôi mắt vẫn còn tơ vương!

Tình ta ngày ấy đôi đường
Vì ai so sánh, đo lường hèn, sang?
Bao nhiêu mộng ước vỡ tan
Bước đi hụt hẫng, bàng hoàng con tim!

Cố quên nhưng lại muốn tìm
Dư âm tình cũ con tim bồi hồi
Chắc vừa gặp lại đấy thôi
Gợi bao nỗi nhớ một thời bướm hoa!

Trăm năm trong cõi người ta **
Có duyên, không nợ cũng là thường thôi
Tình xưa dang dở lâu rồi…
Trào dâng cảm xúc đôi lời thành thơ

Tình đầu chẳng đẹp như mơ
Giữa đường đứt gánh, vần thơ gieo buồn
Cuộc đời vô ngã, vô thường
Yên bề gia thất, đôi đường, đôi nơi!

Tơ vương còn mãi trong tôi
Dù cho vật đổi sao dời thế gian
Tình đầu xưa ấy bẽ bàng
Cho ta sáng suốt, vững vàng tình sau…

Làm sao quên được tình đầu
Trong ta mãi nhớ lần đầu hôn em
Thình thịch, dồn dập nhịp tim…
Tối trời tối đất ôm em lần đầu!

* Ý thơ Trần Dạ Từ
** Truyện Kiều – Nguyễn Du

Ảnh tác giả

MÈO VÀ CÁ

Con mèo thích ăn cá
Nhưng cá dưới nước sâu
Con cá thích ăn giun
Nhưng giun trong lòng đất

Con mèo thích ăn cá
Nhưng mèo không biết bơi
Cá không thể lên bờ
Lại thích ăn giun đất

Thượng đế mang nhiều thứ
Hấp dẫn đến thế gian
Không cho ta dễ dàng
Đạt được điều mình thích

Người muốn đạt mục đích
Phải vượt qua gian nan…
Luyện tài và rèn đức
Tương lai sẽ huy hoàng!

Ảnh minh hoạ internet

DÃ TRÀNG

“Dã Tràng xe cát biển đông
Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì”
Đuổi đeo, níu kéo làm chi
Từ bỏ những gì không phải của ta!

Cố giữ thì nó càng xa
Vì chẳng phải là sở hữu mình đâu
Chẳng chờ, chẳng đợi, chẳng sầu…
Răng long bạc đầu duyên số trời cho!

 

Ảnh tác giả

HƯỚNG DƯƠNG

Hướng dương luôn hướng mặt trời
Tràn đầy sức sống, rạng ngời đời hoa
Con người trong cõi ta bà
Hướng về ánh sáng xóa nhòa bóng đêm!

Ảnh minh hoạ internet

Nguyễn Nhất Thống

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: