11/04/23 – 02:04
CÓ THỂ RỒI MAI
Có thể rồi mai khi trở lại
Em thấy mọi điều chẳng đổi thay
Vẫn mảnh thềm rêu, bông hồng nhỏ
Phòng văn trang sách sáng mỗi ngày
Có thể ngày mai khi trở lại
Căn phòng lành lạnh chẳng buồn vui
Ghế bàn nói điều chi biếng nhác
Còn nguyên ghế trống chỗ em ngồi
Có thể rồi mai khi trở lại
Em khóc cho nỗi buồn chậm phai
Mọi thứ vẫn thương thương như cũ
Chờ em sau bấy tháng năm dài
Có thể rồi mai khi trở lại
Hối tiếc cồn lên trong mắt ai
Em khóc cho những cơn lửa bốc
Hắt nuóc rồi, cốc đứng lẻ loi
Có thể rồi mai khi trở lại
Thềm rêu bóng nắng đổ loang dài
Đuôi mắt chân chim còn lấp loáng
Chút ánh hoàng hôn trong mắt phai?
Phòng văn ai vẫn ngồi nguyên nếp
Như vẫn từ hôm em rời sân
Bên song chiều sớm chim vẫn hót
Khúc buồn em mở, vẫn lệ ngân
Có lẽ chẳng cần lau mắt nữa
Đoàn viên nhen lửa sẽ khô dần
Ta chẳng nhắc chi về ngày cũ
Mở tờ lịch mới, tiết lập xuân!
Hà Nội, Sớm 10/4/23
Ton Duy
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang