Tản mạn tháng Tư – Thơ Phạm Văn Việt

12/04/23 – 04:04

Tác giả Phạm Văn Việt

TẢN MẠN THÁNG TƯ

Xuân chẳng muốn đi,
Trong khi hè đang dần tới
Có lẽ hai mùa còn đợi lệnh bàn giao
Thỉnh thoảng nắng vàng giăng vài sợi
Gió hình như đã thích thổi ồn ào…

 Mây bổng trên cao
 Lúa chiêm gọi sấm
 Đứa cháu gái đang đi chơi cùng tôi chợt hỏi:
 “Ông ơi! Sao tháng Giêng thời gian đi quá chậm?”
Tôi khẽ cười: Nó vẫn chạy rất nhanh
 Cháu thấy không
 Mỗi mùa xuân đi qua mọi cây lá đều xanh
 Chỉ có tóc ông là càng thêm bạc!

 Chẳng biết cháu có hiểu lời tôi nói,
 Nó chạy vượt lên phía trước
 Tôi bâng khuâng,
 Lắng tiếng thời gian thập thình trong ngực
 Vọng về những năm tháng đói nghèo
 Những năm tháng chiến tranh…
 Thời ấy, mọi thứ tình yêu đều ra đời và lớn lên
 Trong điệp trùng gian khổ
 Mọi thứ riêng tư chúng ta đều thản nhiên xếp vào một chỗ:
 Vì Tổ quốc, vì mọi người!
 Bây giờ người ta bảo nhau chuyện ấy lỗi thời rồi!

 Hai ông cháu tôi rẽ lên một ngọn đồi
 Bia mộ nghĩa trang trắng xóa
Gió ở đây thổi sao rất lạ

 Cứ xoay tròn như có triệu vòng tay.
 Cháu lại hỏi tôi:
 “Ông ơi! Sao ở nghĩa trang
 Các tấm bia cứ phải ngang hàng thẳng lối thế này?”

 Đang đứng ngây, mắt nhòa dòng lệ
 Nghe tiếng cháu, tôi giật mình nói nhỏ
 Như hương khói đang bay
 Như sương chiều bảng lảng
“Cháu hãy nhìn xem

 Trên mỗi tấm bia có một ngôi sao sáng
 Đấy là một khối duyệt binh
 Kỷ niệm ba mươi tháng Tư, nước mình thắng Mỹ!

 Hai ông cháu tôi đi giữa những hàng mộ bia lặng lẽ
 Tôi lại tìm về quá khứ
 Còn cháu, chắc nó đang nghĩ về ngày mai…
 Bỗng một cơn gió trườn qua như tiếng thở dài!

                                             13/4/2017

Ảnh minh hoạ internet

Phạm Văn Việt

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: