Hà Giang một thời hoa lửa – Thơ Đỗ Văn Hào

22/07/23 – 07:07

Tác giả Đỗ Văn Hào

 

HÀ GIANG MỘT THỜI HOA LỬA

Hà Giang ơi một thời hoa lửa
Để trong tôi nỗi nhớ không nguôi
Bao tháng ngày cùng đồng đội chiến đấu
Máu đỏ rơi trên khắp chiến hào

Sống bám đá chết hóa đá lời thề bất tử
Biết bao người đã ngã xuống nơi đây
Chỉ có trong chiến tranh ta mới thấy
Những đau thương mất mát con người

Hà Giang ơi ta đã về đây
36 năm rồi lâu quá nhỉ
Nhưng những ký ức vẫn còn đọng mãi trong tim
Những vết tích xưa như vẫn in hằn

Những mảnh đạn pháo in trên vách đá
Những hố bom hố đạn dẫu không còn
Nhưng dưới đất hang sâu còn đó bạn tôi nằm
Máu thịt xương đã hòa lẫn ngấm vào đất

Để quê hương bát ngát màu xanh
Có ai biết được những ngày chiến tranh
Một tấc không đi một ly không rời
Những địa danh mãi đi vào lịch sử

Như Cô Ích Đồi Đài H3 rồi H4
Cao điểm 673 hay ngã ba thần chết
Pháo nổ tung thành cối xay thịt chảo dang người
Hà Giang ơi thời gian đã qua rồi

Những đài hương những nghĩa trang được xây đẹp lắm
Để ơn người đã ngã xuống nơi đây
Hà Giang ơi vẫn mây núi xanh trời
Có một thời phải gồng mình gánh vác

Biết bao nhiêu bom đạn quân thù
Để cho núi sông hôm nay mãi đẹp tươi
Nén hương thơm tỏ lòng thành kính
Mãi ơn người đã yên giấc ngàn thu.

 

VỊ XUYÊN KÝ ỨC OAI HÙNG

Vị Xuyên Vị Xuyên hôm nay tôi trở về
Vẫn con đường quen thuộc
Tuy lâu rồi nhưng vẫn còn trong trí nhớ
Vị Xuyên Vị Xuyên ngày xưa tôi chiến đấu
Đồng đội ơi đồng đội ơi
Cho mãi hôm nay mới một lần trở lại
Nhìn rừng cây nghe gió lao xao
Đây rồi nghĩa trang Vị Xuyên
Đây rồi Cửa Tử Hang Rơi
Đây rồi điểm tựa bốn hầm
Rung động trong tim Đồi Đài Cô Ích
Và bao trận địa đồng đội đã hy sinh
Thắp một nén nhang nghĩa tình đồng đội
Vị Xuyên ơi Vị Xuyên
Còn mãi trong tôi ký ức oai hùng
Vị Xuyên ơi Vị Xuyên
Còn mãi trong tôi đồng đội ơi.

20/7/2023

Đỗ Văn Hào

Ảnh tác giả cung cấp

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: