22/07/23 – 09:07
DẤU CHÂN TRÒN ĐƯỜNG QUÊ…
(Viết tặng TB Quang Tùng và những người đã cống hiến một phần cơ thể cho Tổ quốc Việt Nam nhân dịp 27/7)
Gập ghềnh vết dép cao su
Vết tròn nghiêng tựa đánh đu đường làng.
Con đường ngày ấy anh sang
Gọi chũm cau nép trầu vàng, mẹ thưa…
Duyên tình hai đứa ngày xưa
Đợi chờ nhạt cả nắng trưa thềm nhà.
Mỏi mòn gối lẻ tháng Ba
Chăn đơn tháng Bảy, người ta thì thào…
Ngày em nhạt thếch má đào
Chân tròn ghềnh gập gõ vào tình em.
Lệ thương rỉ giọt hàng đêm
Khai hoa… để khúc ruột mềm, đớn đau… (*)
Yêu thương vẫn đủ sắc màu
Biết đâu… đạn, thuốc vấy nhàu tình anh.
Chân tròn xoáy vết chiều lành
Như vầng trăng dát vạnh vành tình quê.
Chỉn chu, ngày tháng, đi về
Gạt lệ tủi, phận sum suê với đời
Ta ngồi, lặng ngắm, hóng lời
Vần thơ viết tặng anh người thương binh!
Nguyễn Hồng Báu
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang