26/07/23 – 02:07
ĐÊM ĐÔNG THẦM NHỚ
Có một người đâu dám gọi mình ơi
Mà luôn nhớ mỗi đêm về tĩnh lặng
Nhưng người vẫn hững hờ trong năm tháng
Để hằng đêm thơ thẩn dưới trăng ngàn
Có một người tim em mãi thở than
Thêm thổn thức thâu canh tràn luyến nhớ
Ôi sao nhịp tim nghẹn từng hơi thở
Thầm trách sao mình phải nỡ tương sầu
Có một người muốn gọi mãi tên nhau
Trong sâu thẳm úa nhàu thêm bỡ ngỡ
Muốn bờ môi nhưng sao em lại sợ
Sợ đượm tình rồi sợ mãi thương đau
Luôn nhớ người em dấu đáy tim sầu
Không được gọi mình ơi thâu đêm lạnh
Thầm ước có bờ vai em đỏng đảnh
Để cho đời thêm sóng sánh từ đây
Có một người em muốn được sum vầy
Cho tình mãi đong đầy trong giấc mộng
Tàn canh gối chăn kia không còn trống
Gió lạnh đông lùa sưởi ấm tình em.
Nguyễn Thúy Mỹ
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang