02/08/23 – 01:08
ĐÁNH RƠI…!
Có ai biết quảng đường dài xuôi
ngược
Ta vô tình NHÂN CÁCH đã
ĐÁNH RƠI
Rồi lòng ta bao cay đắng ngậm
ngùi
Khi đánh mất rồi nghẹn ngào
tiếc nuối
Có ai biết mối tình đầu đến vội
Ta phủ phàng buông bỏ một lần
vui
Rồi tháng ngày trong chua xót
bùi ngùi
Đau Nghèn nghẹn nhớ thời đầy
hoa mộng
Có ai biết trên đường đời mưu
sống
Đường công danh ta đánh mất
thời cơ
Để cho ta héo hắt mãi đợi chờ
Vuột tầm tay không bao giờ đến
nữa
Có ai biết trường đời dài bằng
hữu
Ta bỏ quên những người bạn
chân tình
Rồi một ngày từ giã kiếp nhân
sinh
Đâu còn nữa tình TRI ÂM vô giá
Có ai biết trong xô bồ nghiệt ngã
Bao nỗi đau oằn oại tái tê lòng
Ta vô tình hờ hững bước thong
dong
Ngoảnh mặt lại chữ TÂM đâu
rồi nhỉ
Thế mới biết đời người mong
HOAN HỶ
Dặn lòng mình đừng để phải
ĐÁNH RƠI
Ta cứ VUI và cứ sống với ĐỜI
Tròn tâm nguyện nghĩa tình đầy
ĐẠO LÝ
Bạn Đời ơi trên đường dài Thiên
Lý
Đừng ĐÁNH RƠI nhân nghĩa
Làm người.
Sáng Thu, 02/8/2023
Huỳnh Văn Học
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang