Bốn chị em – Thơ Sương Trần

04/08/23 – 03:08

Tác giả Sương Trần

 

BỐN CHỊ EM

Khi cha mẹ đã rời xa bọn trẻ
Bốn chị em cũng đơn lẻ mỗi phương
Chúng ta là những ngã rẽ con đường
Vì sinh kế như dường bao khó nhọc

Tôi nhớ lắm hàng đêm thêm trằn trọc!
Anh chị em sao mãi nhọc nhằn trôi
Đến bao giờ mới hết lúc xa xôi
Hai thứ tóc như đến hồi thôi thúc!

Nhớ anh chị trong từng giây từng phút
Tuổi ấu thơ anh chăm chút tình em
Cái bánh ngon, truyện ngắn để em xem
Ngày về phép anh trao thêm áo mới!

Đông đã đến rồi đây xuân sẽ tới
Chạnh lòng tôi đau nhói cả con tim
Tình chị anh cốt nhục biết đâu tìm
Bếp lửa đỏ bên thềm nghe tí tách!

Vẫn biết thế bây giờ là khoảng cách
Tuổi xế chiều như mách bảo tình thâm
Bốn chị em mỗi tính cách âm thầm
Đành chôn chặt những nốt trầm xao động!

Rồi một thoáng chúng ta cùng tỉnh mộng
Dang vòng tay mở rộng của ngày xưa
Ôm út hiền khi trời đổ cơn mưa
Sợ em lạnh khi người chưa đủ ấm!

Chừ đến tuổi xế chiều mới gặm nhấm
Nỗi tình thân cốt nhục thấm từng đêm
Tiếng ru hời xưa ấy quá êm đềm
Em không thể nói thêm!… lòng đau nhói!…

Sương Trần

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: