14/08/23 – 02:08
NÓI VỚI VẦNG TRĂNG
Sáng ra biển lúc mặt trời còn ngủ
Trăng Quy Nhơn lại chẳng ngủ lúc nào
Hỏi vì sao thao thức suốt đêm thâu
Trăng bày tỏ nỗi u sầu nhân thế…
Thì ra vậy: trăng buồn vì cô lẻ
Tủi phận nhìn điện tráng lệ, lung linh
Hồi tưởng xưa Hàn Mặc Tử với mình
Trăng tiếc nhớ Hàn tiên sinh khôn xiết.
Trăng cứ thế, trăng đâu hề hay biết
Còn có ta muốn thân thiết với trăng
Có nhiều đêm không thấy dáng Chị Hằng
Ta cứ ước đêm nào trăng cũng có.
Ta đâu dám như là Hàn Mặc Tử
Ôm vầng trăng và giữ mãi cho mình
Chỉ có điều muốn ngỏ với trăng thanh
Trăng vàng ngọc, ân tình trong ta nữa.
Trần Thanh Phong
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang