28/08/23 – 04:08
BIỂN CHIỀU RU NẮNG
Nắng chiều ru nhẹ hồn ta
Ánh mắt ai đó… bóng hoa cuối chiều
Bờ mi nhấp nháy đáng yêu
Ngàn xanh vươn nhẹ biển chiều sóng ru
Liêu xiêu ngọn cỏ vào thu
Nhẹ mềm tha thướt lãng du gió đùa
Bận lòng chi chuyện hơn thua
Trái tim chứa cả bao mùa nợ duyên!
Cảnh mơ, cảnh thực… nối liền
Nhớ ơn bè bạn đã nghiêng chút tình
Đường đời dẫu có chông chinh
Dư âm thổi thức… lắng mình vào thơ
Dẫu ta là một gã khờ
Cũng vui cười nhẹ bên bờ nhân gian
Lều thơ nét bút cơ hàn
Trải thơ muôn ngả chứa chan nỗi niềm
Heo may lay động… chiều nghiêng
Thả con sóng nhớ vào miền hư vô
Từng con nước vỗ trắng bờ
Ai kia nhóm lửa đợi chờ chốn xa?
Lời yêu ai biết cho ta
Con tim ấm áp… ngân nga khúc tình.
Nguyễn Văn Ngãi
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang