06/09/23 – 08:09

MUỘN PHIỀN TRONG CÔ ĐƠN
Khi yêu luôn muốn gặp
Lúc giận chẳng thích chi
Mặc ngoài kia sóng gió
Quan tâm để được gì?.
Ta lỡ cả xuân thì
Đuổi theo người thật ngốc
Chỉ là trong thoáng chốc
Ngó lại thấy mình già.
Giờ đã chia hai ngả
Lối cũ chẳng chung đôi
Gặp đâu thấy bồi hồi
Mà chỉ còn luyến tiếc.
Người không cùng trọn kiếp
Hẹn hò giữa cô đơn
Lòng cảm thấy tủi hờn
Rưng rưng trong hoang dại.
Bài thơ từ năm ngoái
Viết mang bao nỗi niềm
Bởi không ai ở lại
Ngồi nghe những muộn phiền.
Phùng Mạnh Tiếp

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Thư mòi in tập “999 Câu thơ đẹp”
Cảm nhận “Xuân đã sang” của bút nữ Tóc Nâu Họa Mi
Tình mẫu tử thiêng liêng trong ca khúc “Mạ ơi” của nhạc sĩ, TS Trịnh Xuân Đức
Vui Xuân – Thơ Ngọc Ân (Đà Nẵng)
Hương xuân đã về – Thơ Ngọc Ân (Đà Nẵng)
Sơn Hòa trong trái tim tôi – Thơ Mỹ Kiên
Giáng Sinh yêu thương -Thơ Thanh Thu (Đà Nẵng)
Về đi em – Thơ Ngọc Ân