06/09/23 – 08:09
MUỘN PHIỀN TRONG CÔ ĐƠN
Khi yêu luôn muốn gặp
Lúc giận chẳng thích chi
Mặc ngoài kia sóng gió
Quan tâm để được gì?.
Ta lỡ cả xuân thì
Đuổi theo người thật ngốc
Chỉ là trong thoáng chốc
Ngó lại thấy mình già.
Giờ đã chia hai ngả
Lối cũ chẳng chung đôi
Gặp đâu thấy bồi hồi
Mà chỉ còn luyến tiếc.
Người không cùng trọn kiếp
Hẹn hò giữa cô đơn
Lòng cảm thấy tủi hờn
Rưng rưng trong hoang dại.
Bài thơ từ năm ngoái
Viết mang bao nỗi niềm
Bởi không ai ở lại
Ngồi nghe những muộn phiền.
Phùng Mạnh Tiếp
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang