14/09/23 – 09:09
TẤM LÒNG QUẢNG NGÃI
Sài Gòn đang bệnh nặng đó nghe em!
Cơn đau nhức cả ngày đêm trăn trở,
Vẫn Sài Gòn không một lời than thở,
Như mẹ âm thầm sợ nhói tim con.
Sài Gòn muôn đời nguyên vẹn một lòng son,
Hạnh phúc, buồn vui, cùng nhau chia sẻ
Rộng lượng, cưu mang, tình người lặng lẽ,
Không kêu ca, vì đó – một Sài Gòn.
Sài Gòn cơn bệnh nặng đang bào mòn,
Trên cơ thể vốn gánh gồng các tỉnh.
Bước nhẹ, nói khẽ, Sài Gòn đang bệnh,
Sài Gòn đau, đừng để nỗi đau hơn!
Sài Gòn bao giờ biết giận, biết hờn,
Chỉ biết yêu thương trải lòng mọi nẻo.
Nơi nào thiếu ăn, phương nào lạnh lẽo
Có Sài Gòn, vì đó – Sài Gòn thôi.
Mảnh đất Thiên Ấn, Trà Giang xa xôi,
Sài Gòn bao năm giống nhà Quảng Ngãi.
Những đứa con “năm eo” từng bươn chải
Sài Gòn như là quê mẹ sinh ra.
Đâu phải vàng bạc, gấm vóc, lụa là,
Món quà đơn sơ – tấm lòng xứ Quảng
Câu chuyện ngày xưa se duyên biền ngẫu,
Một Sài Gòn – trong tim Quảng thân yêu!
04/7/2021
Trần Thế Phương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang