14/09/23 – 09:09

TẤM LÒNG QUẢNG NGÃI
Sài Gòn đang bệnh nặng đó nghe em!
Cơn đau nhức cả ngày đêm trăn trở,
Vẫn Sài Gòn không một lời than thở,
Như mẹ âm thầm sợ nhói tim con.
Sài Gòn muôn đời nguyên vẹn một lòng son,
Hạnh phúc, buồn vui, cùng nhau chia sẻ
Rộng lượng, cưu mang, tình người lặng lẽ,
Không kêu ca, vì đó – một Sài Gòn.
Sài Gòn cơn bệnh nặng đang bào mòn,
Trên cơ thể vốn gánh gồng các tỉnh.
Bước nhẹ, nói khẽ, Sài Gòn đang bệnh,
Sài Gòn đau, đừng để nỗi đau hơn!
Sài Gòn bao giờ biết giận, biết hờn,
Chỉ biết yêu thương trải lòng mọi nẻo.
Nơi nào thiếu ăn, phương nào lạnh lẽo
Có Sài Gòn, vì đó – Sài Gòn thôi.
Mảnh đất Thiên Ấn, Trà Giang xa xôi,
Sài Gòn bao năm giống nhà Quảng Ngãi.
Những đứa con “năm eo” từng bươn chải
Sài Gòn như là quê mẹ sinh ra.
Đâu phải vàng bạc, gấm vóc, lụa là,
Món quà đơn sơ – tấm lòng xứ Quảng
Câu chuyện ngày xưa se duyên biền ngẫu,
Một Sài Gòn – trong tim Quảng thân yêu!
04/7/2021
Trần Thế Phương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Thư mòi in tập “999 Câu thơ đẹp”
Cảm nhận “Xuân đã sang” của bút nữ Tóc Nâu Họa Mi
Tình mẫu tử thiêng liêng trong ca khúc “Mạ ơi” của nhạc sĩ, TS Trịnh Xuân Đức
Vui Xuân – Thơ Ngọc Ân (Đà Nẵng)
Hương xuân đã về – Thơ Ngọc Ân (Đà Nẵng)
Sơn Hòa trong trái tim tôi – Thơ Mỹ Kiên
Giáng Sinh yêu thương -Thơ Thanh Thu (Đà Nẵng)
Về đi em – Thơ Ngọc Ân