15/09/23 – 10:09
SÂN GA MÙA LÁ RỤNG
Anh lỡ chuyến tàu đứng hè ga
Đường ray vô cực ghép góc nhòa
Nhìn con tàu ấy dần xa thẳm
Thu rụng lá vàng em mãi xa
Bầu trời rộng quá biết tìm đâu
Trái đất bao la núi biển cầu
Anh như tan biến thành những hạt
Sóng nối hai đầu mong có nhau
Đêm mơ anh nhặt cái lược rơi
Như thấy em đang rẽ mây trời
Tưởng nàng tiên nữ về cắt rạ
Trên cánh ruộng làng tắm giếng khơi
Áo gấm lụa là em cất đâu
Tứ thân dải yếm nón che đầu
Lời ru điệu hát câu chèo cổ
Dưới lũy tre làng khe suối sâu
Giật mình thấy vầng sáng giao thoa
Tan bóng hình ai ướt trăng xòa
Màn sương mờ ảo vàng khóe mắt
Góc vút điểm cầu
Hai đứa ta…?
03/8/2023
Đỗ Văn Chiêu
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang