19/10/23 – 03:10
NGỌN ĐÈN HẠT ĐỖ
Mẹ vặn ngọn đèn bằng hạt đỗ
Tự hỏi lòng mình – con đấy ư?
Ngọn đèn khuya như giọt nước mắt
Bốn mươi năm mòn mỏi mong chờ!
Con đã ra đi từ ngày đó
Đã hóa thành sao dải ngân hà
Đất nước yên bình mà nỗi nhớ
Cứ phong ba bão táp niềm riêng
Mẹ tự hào giọt máu thiêng liêng
Đã trao tặng trọn tình Tổ quốc
Cho làng quê mát xanh đồng ruộng
Cho phố phường chen chật niền vui
Mẹ cứ ngồi như thế mãi thôi
Nói chuyện với đèn dầu to nhỏ
Như nói với con ngày xưa đó
Mẹ gọi hoài…
sao con chẳng thưa?
Phan Huy Hùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang