16/11/23 – 04:11
DƯỚI TÀN HOA MỘNG
Em về bỏ lại phía sau
Yêu thương vỡ vụn, nỗi đau riêng mình
Trăng nằm đáy nước lặng thinh
Gió đưa ngang trái cuộn mình vỡ tan.
Em về vớt mảnh trăng vàng
Cúi đầu rưng rức miên man nổi chìm
Tàn mộng rồi, héo hắt tim
Xa người từ buổi hôm đêm tạ từ.
Em về nhặt lại tàn thu
Gom vào miền nhớ mịt mù nẻo xưa.
Đâu rồi gió đánh đò đưa
Đâu rồi cái thuở duyên ưa mặn nồng.
Em về ngoảnh lại trống không
Dưới tàn hoa mộng nghẹn lòng xót xa…
Phố không mùa, mình lướt qua
Ta – người giờ đã lạ xa mất rồi.
Nguyễn Sương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang