18/12/23 – 01:12
SAO TÔI MUỐN KHÓC CHIỀU NAY
Những bông hoa xương rồng đã nở
Không phải những khó khăn đã đi qua
Tôi vẫn một mình đi qua những cánh đồng hoang vắng
Và bắt gặp một cánh đồng đầy hoa xương rồng đã nở
Tôi không nhớ mình đã bao lần dang dở
Đã bao lần vượt qua giông bão cuộc đời
Chưa bao giờ tôi được nghỉ ngơi
Và sống một cuộc đời đáng sống
Tôi vẫn một mình đi trong khu vườn tâm tưởng
Ngắm ánh mặt trời và uống dòng suối cô đơn
Cuộc đời tôi không biết giận hờn
Mà chỉ biết gồng mình cam chịu
Tôi đã đi qua bao con đường xa lạ
Để thấy người dưng đáng mến vô cùng
Tôi đã thấy ở tận cùng của cuộc đời bão tố
Và tiếng reo vui của vạn người đi qua phố
Thế nhưng sao… muốn khóc buổi chiều nay
Những bông hoa xương rồng đã nở
Thế mà sao tôi vẫn cứ đi hoài
Tôi đi qua những cảnh đời nặng trĩu…
Tống Thu Ngân
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang