22/06/24 – 03:06
Cảm nhận bài thơ “Nhặt mùa hạ” của Lưu Giang
NHẶT MÙA HẠ…
Em cuối xuống nhặt dùm tôi mùa hạ….
Sắc chênh vênh đỏ thẩm cả khung trời…
Mùa đã đổi mưa bất ngờ rơi vội…
Gió cũng buồn xô xác lá me xanh…
Ai có nhớ ngõ phố xưa từng bước….
Ly cà phê níu gọi khách phong trần…
Từng giọt nhớ, là từng hơi thở vội…
Ngày sang ngang chờ tắt nắng chân đồi…
Hoa tím nở khung trời mùa hạ cũ….
Vần thơ nào rớt lại dấu chân im
Nếu em hiểu – đâu quay lưng ngoảnh mặt
Như người dưng chưa tao ngộ một lần…
Ta cũng mặc chân lê mòn lối cũ…
Như đợi chờ hình dáng ấy quay lưng
Mà năm tháng đâu hẹn hò mà đợi
Phút vô thường còn mất chuyện trăm năm…
Em nhặt nhé mùa đi qua mắt biếc…
Anh tương tư vương vấn cánh hoa tình…
Phút hội ngộ là chân như tuyệt tác
Là ngôn tình ngưng đọng một ngày xanh.
(Lưu Giang)
Ai cũng đã đi qua một thời áo trắng, chắc hẳn chưa vơi những kỷ niệm đẹp còn xanh dòng lưu bút cũ. Đó là những buổi tan trường luống cuống triệu vòng xe. Đó là trang vở tập còn ép cánh phượng hình đôi bướm. Đó là những mẩu giấy viết vội những dòng tin trêu đùa tinh nghịch các bạn trai ném qua cửa sổ, làm cô bé đỏ mặt thẹn thùng, ngoe nguẩy đôi bím tóc. Đó là những giờ ra chơi bên ghế đá rêu phong. Bằng chất liệu cuộc sống, thi sĩ Lưu Giang đã họa bức tranh mùa hạ man mác buồn nhưng cũng giàu hình ảnh: Em cuối xuống nhặt dùm tôi mùa hạ
Hình ảnh cô học trò nhỏ cúi nhặt cánh phượng hồng hay nhặt từng dấu vết của ký ức, của thời gian. Mùa hạ về cũng là lúc chia tay cửa lớp. Bao hoài niệm mối tình đầu vụng về còn dang dở chưa kịp xếp vần “Yêu”. Những con phố vắng, những cung đường đầy hoa và cỏ… là chốn hẹn hò lý tưởng của lứa đôi thời 7X, 8X…
Ai có nhớ ngõ phố xưa từng bước….
Ly cà phê níu gọi khách phong trần…
Từng giọt nhớ, là từng hơi thở vội…
Ngày sang ngang chờ tắt nắng chân đồi…
Tuổi vừa yêu đầy mơ mộng mà cũng dễ giận hờn, làm chàng thư sinh thương thầm nhớ trộm.
Em nhặt nhé mùa đi qua mắt biếc…
Anh tương tư vương vấn cánh hoa tình…
Hạ sang. Một cơn mưa bất chợt rơi cũng đủ làm cho con người ta nao lòng. Một nốt nhạc buồn buông vào hư không, giọt cà phê rơi chầm chậm bên quán cóc cũng đủ làm người ta nhớ nhung.
Ly cà phê níu gọi khách phong trần…
Từng giọt nhớ, là từng hơi thở vội…
Ngày sang ngang chờ tắt nắng chân đồi…
Thơ Lưu Giang trữ tình, lãng mạn nhưng tinh tế qua từng tứ thơ. Tác giả chẳng trách hờn người ấy khi duyên phận lỡ làng: sang ngang, quay lưng, mất chuyện trăm năm…
Quá nửa đời xuôi ngược bôn ba, để rồi tình cờ gặp lại nhau giữa chợ đời tất bật. Bỗng vỡ òa hoài niệm dấu yêu.
Phút hội ngộ là chân như tuyệt tác
Là ngôn tình ngưng đọng một ngày xanh.
Tác phẩm “Nhặt mùa hạ” tựa hồ như một trang nhật ký thời áo trắng của Lưu Giang. Hoài niệm xưa quyện vào nỗi nhớ một mối tình đầu trong trắng, tinh khôi như áo trắng ngày xưa.
BÁ NHA
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang