09/08/22 – 09:08
VỤN VỠ THU…
Sài Gòn thu về nghe buồn thật
Cả một trời mây bảng lảng trôi
Mờ câm một khoảng miền nhung nhớ.
Gió cứ hây hây nỗi muộn phiền!
Lá rơi từng chiếc rơi từng chiếc
Buồn thương nhớ dỗi cứ miên man
Hanh hanh vàng nắng thành sợi buốt
Cho lòng ai đó xót vỗ về!
Em đi một chiều thu vương vấn
Ta về từ ngày đó thu sang
Đôi ta như đất trời hai ngả!
Tìm đến nhau mà cứ xa nhau!
Trong cõi mênh mông vô cùng tận
Mảnh hồn vụn vỡ gặp võ vàng…
Người ơi sao còn đi đi mãi…
Cho hồn ta cũng mãi đi hoang?
Dương Văn Ý
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang