Chùm thơ Tinh Hoa – Tác giả Đoàn Văn Hạnh

16/12/22 – 08:12

Tác giả Đoàn Văn Hạnh

Say đắm tình em

Bao mong chờ mới có hôm nay
Một ngày hai ta cùng thoả ước
Chặng đường xa hoá gần gang tấc
Gió rét mưa phùn chẳng nghĩa chi

Thế giới này chỉ có đôi ta
Suối ngừng chảy cây rừng im gió
Mưa ngừng rơi chỉ còn đôi lứa
Để con tim trò chuyện con tim

Em thả hồn vào bầu trời anh
Chuyện buồn vui xưa nay chia sẻ
Anh là gió nâng cánh diều em
Bạn đời những thổn thức cùng em

Anh tưởng gần nhau vơi dần nhớ
Ngờ đâu em sâu sắc nặng tình
Để gặp rồi lòng thêm vương vấn
Để đêm về nỗi nhớ thành thơ

Có lẽ ngày mai ta lại đi
Để nỗi nhớ chồng lên nỗi nhớ
Em ơi có cách nào ngăn được
Những khát khao cháy bỏng trong anh

Thơ viết rồi em vẫn đâu đây
Em xa rồi hương thầm ở lại
Hương thầm theo anh vào giấc ngủ
Giấc mơ nào cũng có hình em

Vết son nào in trên áo anh
Màu hồng ấy tươi cùng năm tháng
Thơ tình em vơi đầy sâu nặng
Hạnh phúc nào nâng cánh tình anh.

 

Hoa tóc

Nước mắt em là nụ hoa trên tóc
Em lặng im mà đã nói rất nhiều
Nếu có thể em ơi đừng khóc nữa
Loài hoa nào chẳng đọng hạt sương rơi

Em hãy lấy khăn anh lau nước mắt
Đọc bài thơ anh tặng viết ngày xuân
Tựa vai anh những lúc em mềm yếu
Hoà cùng anh dòng chảy xuôi biển khơi

Nếu có thể em ơi cười lên nhé
Mái tóc em như dải lụa mềm tơ
Như dòng sông, câu hò, điệu hát
Hoa tóc nào cũng ánh những niềm vui.

 

Cảm giác khi yêu

Em gửi anh cảm giác lòng em
Đã lấy đi chút tình thương nhớ
Anh là thế mà em chưa hiểu
Hay là em không tin chính mình

Anh yêu em tan cả đất trời
Song như thế có bao giờ đủ
Em yêu anh chừng nào em nhỉ
Mà trong em chưa hết chữ ngờ

Mới hôm qua hạnh phúc nhường nào
Hôm nay em nghĩ anh người khác
Có lẽ anh bông hoa đổi sắc
Sắc màu nào đọng lại trong em

Giá như anh là kẻ đa tình
Để em quên một thời đáng nhớ
Nếu có chăng điều ước em ơi
Nhưng anh biết rằng anh không thể

Còn em, em vẫn mãi chẳng tin
Với cảm giác hư vô khác lạ
Anh có em với hai thái cực
Rất yêu anh và chẳng tin anh

Tình ta như dòng sông chảy mãi
Có lúc xa để mai gần hơn
Khi vơi đi để rồi đầy lại
Nỗi nhớ chồng nỗi nhớ hôm qua

Chắc rằng em yêu anh nhiều lắm
Nên trong em cảm giác lạ thường
Em yêu người chẳng được như em
Để em phải nói lời hờn dỗi.

 

Những ngày không gặp em

Buổi bình minh thấy em, vui trong nắng.
Trưa nhớ em gọi điện lòng thẫn thờ
Bởi không gặp, hoàng hôn em vội vã
Để đêm về em hỏi nhớ hay không.

Ngày không gặp một lần anh mong nhớ
Nhớ cồn cào nhớ day dứt ngẩn ngơ
Màn đêm buông nỗi nhớ thành bài thơ
Thơ anh viết tặng em nhiều thành tập

Đã bao lần hẹn nhau mình không gặp
Tình say mê chẳng thể thiếu hẹn hò
Dẫu có gặp hay mình đành lỗi hẹn
Vẫn nồng nàn cùng hát khúc tình say.

 

Yêu

Em tôi yêu xinh đẹp đến nao lòng
Anh biết tình ta gặp nhiều bão tố
Sông mênh mang và vô cùng mãnh liệt
Như thuyền và biển, như sóng xô bờ

Như nóng mặt trời, hiền dịu mặt trăng
Kết hoà hợp thành những ngày luân chuyển
Giây phút đầu mới gặp đã yêu nhau
Ta yêu nhau thêm yêu lại chính mình

Anh chưa một lần nói tới chữ yêu
Dù anh yêu em chân thành say đắm.
Anh thử quên em dù trong giấc mộng
Em vẫn dịu dàng xuất hiện bên anh

Tỉnh lại rồi không biết thực hay mơ
Biết là mơ, như mất điều quý nhất
Anh mới chớm xa, em đã buồn dỗi
Hiểu ra rồi em như én mùa xuân

Tình yêu là nhớ thương và hờn giận
Anh yêu hoa hồng, em dạ lý hương
Nhưng hai đứa cùng nhìn về một hướng
Nơi bình minh lên chiếu tia nắng hồng

Em ơi nếu ai đó hỏi nhỏ rằng
Anh đã từng yêu đúng nghĩa chữ yêu
Anh mỉm cười và đáp lại thật lòng
Đã yêu một người, người ấy là em.

 

Nhà em phố nhỏ

Một căn nhà xanh giữa lòng phố nhỏ
Con đường thân quen anh vẫn đi về
Bóng mát bằng lăng hương thơm thiên lý
Nhà em ẩn mình mang một nét riêng

Anh ngọn gió lang thang không tên tuổi
Ngày nối ngày đi qua lại nơi đây
Như đêm nay lần này lần thứ mấy
Thấy ngọn đèn dầu hồng bên khung cửa

Tiếng nói trong lành tiếng cười tươi trẻ
Anh ngỡ mình đâu phải gió lang thang
Một ngọn gió ít ai người biết đến
Đi qua bao nơi dù quen hay lạ

Nhưng ngày nào không một lần qua đây
Thì anh ngỡ không còn là mình nữa
Sao đêm nay bỗng lạ lùng đến vậy
Anh chùng chình trước con ngõ nhà em

Cửa rộng mở chờ anh vào, em đợi
Căn nhà ơi! Tôi chỉ là ngọn gió
Nên thèm khát một chốn để dừng chân
Sau những ngày đầy vất vả đường dài

Để ngày mai lại lang thang, ngọn gió
Hãy quên tôi cho cuộc đời sáng tỏ
Chút chùng chình trước đầu ngõ nhà em
Cánh cửa khép rồi, anh là ngọn gió

Ngày mai một lần được ghé nhà em
Hay cánh cửa khép rồi, anh đi nữa
Thì một lòng anh vẫn hướng về đây
Dù năm tháng dài, ngày nào cũng vậy.

 

Những lúc xa em

Khi xa em mây trời đen vần vũ
Gió hiu hiu đánh thức những nỗi buồn
Khi xa nhau mới hiểu lòng nhau nhỉ
Càng xa em càng thấy yêu em hơn

Em yêu anh một tình yêu chan chứa
Một tâm hồn nổi loạn giữa đơn sơ
Em tan vào khoảng trời anh riêng ấy
Vẫn nghĩ rằng cứ như thể chưa yêu

Anh chơi đàn không hát được thành lời
Bản nhạc vui chuyển dần trầm, chầm chậm
Tiếng lòng hoà hợp âm nghe trống vắng
Khi em xa thơ thẩn khúc tình thơ.

 

Đừng gọi anh đừng nhắc tới anh

Khi em xa anh thì trăng vẫn sáng
Mặt trời hồng sau cả một đêm dài
Những bài thơ vẫn nối tiếp bài thơ
Cuộc đời anh vẫn trôi đi lặng lẽ

Anh nhìn trăng không còn nét mơ màng
Mặt trời hồng thiếu niềm vui hớn hở
Những câu thơ thiếu ngọt ngào tha thiết
Cuộc đời anh sẽ nghèo biết bao nhiêu

Đừng gọi anh đừng nhắc anh em hỡi
Kẻo tim anh lại một lần rớm lệ
Lòng thổn thức buồn thương xô muôn sóng
Ở cuối trời anh hát khúc trở về

Em có thể xa anh xa mãi mãi
Sống cuộc đời hạnh phúc rộng thênh thang
Lúc chia ly là lúc gần nhau nhất
Đừng gọi anh đừng nhắc tới tên anh

Dù một lần thật khẽ thật dịu êm…

 

Tình yêu qua năm tháng

Khi gần nhau đôi ta như học trò
Màu mực tím điểm tô trang giấy trắng
Áo tinh khôi theo dài qua năm tháng
Nên tình ta trong sáng đến thuỷ chung

Anh nhớ em trong nỗi buồn, hy vọng
Ở phương trời xa thẳm nỗi chờ mong
Anh đuổi tìm suốt năm tháng cuộc đời
Đâu ngờ em nhớ anh như ngày ấy

Vườn xưa về nay hương hoa toả ngát
Con đường mòn còn in đậm dấu chân
Phút giận hờn anh có thể nào quên
Giọt lệ nào còn đọng trong em mãi

Ta xa nhau đến không thể nhận ra
Không thể hình dung hình hài khuôn mặt
Khi đêm xuống có lúc lòng cô quạnh
Hình ảnh anh có sưởi ấm lòng em

Trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại
Anh sẽ ngồi trong im lặng nhìn em
Dung nhan ấy có phai mờ năm tháng
Để tình ta xanh mãi sắc trời xuân

Ở xa nhau có khi nào chợt ngờ
Rằng người yêu có khi nào không nhớ
Anh giấu lòng trong từng hơi thở nhẹ
Rằng anh yêu người ấy đến trọn đời

Đường ta đi dẫu không lời hẹn ước
Trong tình yêu ràng buộc bởi cuộc đời
Em có thấy phương đông trời hừng sáng
Dẫu đêm dài sương lạnh cũng qua mau.

        

Tình qua mắt lưới

Chưa có thơ tặng em            
Anh thấy mình mang nợ       
Như là em xa vắng                 
Như đánh mất điều gì

Tặng thơ rồi vẫn nhớ
Xa xôi đến ngàn trùng           
Mong chiều nào cũng thế     
Em đến để gần hơn

Dù anh đây em đây                
Ánh mắt nhìn đâu nhỉ            
Gần nhau vẫn thấy xa             
Đành nhìn vào sâu thẳm

Anh biết nhìn vào đâu            
Chỉ sợ em biến mất                 
Lòng nhủ hãy bình tâm          
Chắc rằng em cũng vậy

Em cười qua mắt lưới              
Làm sáng cả hoàng hôn         
Gót chân em thon nhỏ            
Bước trong anh dịu dàng

Em vắng đây một chiều
Hoàng hôn màu tím tái
Anh như thuyền lạc lối
Giữa biển xanh vô cùng

Gần nhau mà thấy xa
Vẫn được nhìn bóng dáng
Để bão lòng lặng đi
Trong tim anh sóng cuộn

Em như là chim én
Qua mắt lưới mùa xuân
Đem mùa xuân trở lại
Dâng tặng anh mùa hoa

Em ơi hãy nhớ lấy
Hoàng hôn ở nơi đây
Mắt lưới là sợi dây
Nối tình ta bền chặt

Chiều nay em có đến
Hay em ở nơi đâu
Hay là em quên lãng
Có anh đang mong chờ.

 

Khoảng cách khi yêu

Khoảng cách không phải những lúc xa nhau
Bởi lúc đó mình nhớ nhau nhiều lắm
Bởi lúc đó con tim đang mong đợi                                            
Hoài vọng gần nhau giục giã từng giờ

Vậy khoảng cách là gì em yêu nhỉ
Có phải lúc cầm điếu thuốc suy tư
Uống ly rượu mà thấy lòng mặn chát
Ở gần nhau lại thấy như xa hơn

Ngọn gió lùa giữa người trước người sau
Khi bên nhau mà mỗi người một ý
Phút chia tay lòng còn đầy câu hỏi
Anh lặng im mà em nói thật nhiều

Là em suy nghĩ mà anh thì không
Lúc em yêu mà anh như hờ hững
Lúc đợi chờ mà người yêu đến muộn
Đêm khuya trở mình bỗng thấy lẻ loi

Khoảng cách là lúc ta như khác mình
Đòi hỏi người yêu như mình mong đợi
Và bỗng dưng ta thấy mình chao đảo
Nỗi buồn riêng chẳng thể cạn vơi dần

Khoảng cách là lúc em giận hờn anh
Bởi chập chờn một bóng hồng nào đó
Em hỏi mãi chẳng thể nào tin được
Lời nói anh như chứa ẩn điều gì

Không khoảng cách tình yêu sẽ ra sao
Chẳng hờn ghen nghĩa là không yêu nữa
Khi em bằng lòng những gì có được
Trái tim em không chứa nổi tình anh

Chẳng khoảng cách nào ngăn được đôi ta
Cuộc đời này còn nghĩa gì em nhỉ
Một khi mình không có ở trong nhau
Dù tình ta muôn cay đắng, ngọt ngào

 

Em và thói quen

Em tạo cho anh thói quen chờ đợi
Chờ đợi hình em, chờ tiếng chuông reo
Chờ miệng em cười trên gương mặt sáng
Lời trách ngọt ngào, anh nhớ không anh

Anh cùng em đi mãi thành lối mòn
Say tình em, anh viết vần thơ nhớ
Muôn ngàn dòng chảy cùng xuôi về biển
Nước chảy thành sông mở những lối mòn

Lối mòn nào đôi ta từng sánh bước
Hàng ghế nào tâm sự những đêm trăng
Vườn xưa nào gió thơm hương hoa ngát
Lối mòn em ơi chắp cánh thành thơ

Thói quen viết thơ tình hoa đồng nội
Thói quen đón đợi, chờ ánh trăng lên
Nghe tiếng lòng mình tự tình thủ thỉ
Những thói quen gọi hoa nở xuân về.

 

Tấm hình em

Tấm ảnh của người ta
Bỗng dưng tôi có được
Đem giấu vào trong tim
Để ngày đêm thao thức

Để con tim náo nức
Đập nhịp đập khác thường
Ảnh trả lại người mất
Hình ở mãi trong tim

Thế rồi nhớ đầy vơi
Chờ đợi đến ngày hẹn
Một sáng xuân nắng đẹp
Nhẹ bước dưới rừng mơ.

 

Tình khúc mưa chiều

Mấy hôm nay trời buồn mưa kéo đến
Để đêm về sao lẩn trốn sau mây
Gió bắc lạnh tràn qua ô cửa sổ
Cây lặng im mà nỗi nhớ chập chờn

Nỗi nhớ em hoà giọt mưa tan chảy
Theo dòng sông ra tới tận biển khơi
Biển mênh mông chứa bao la nỗi nhớ
Cơn mưa chiều cũng biết đến tương tư.

Dòng sông trôi bồng bềnh bao kỷ niệm
Gửi lại sau câu hát nối bờ em
Chiều nay mưa ngày mai trời hửng nắng

Chỉ có anh vương vấn mãi chiều mưa

Tình yêu ơi mưa chiều đan nỗi nhớ
Tiếng mưa rơi làm câu hát thêm trầm
Hợp âm nào chứa nốt thăng bay bổng
Gửi về em trong những chiều mưa rơi.

 

Tìm em không gặp

Anh tới tìm em                     
Lòng đầy khấp khởi          
Bao lời yêu thương             
Anh hằng ấp ủ
Để nói cùng em                                             

Giữa lòng phố nhỏ              
Suy nghĩ miên man                 
Bước chân vụng về             
Nhịp đi chậm chạp
Trăng đêm mơ màng                       

Muôn vàn câu hỏi                
Xen lẫn buồn vui                  
Đã lâu chưa gặp
Để được im lặng                           
Ngồi bên em yêu

Bao ngày tìm em
Nhiều lần không gặp
Nẻo về xa xôi
Nỗi buồn qua đi
Niềm vui ở lại

Đêm nay nếu được
Chỉ cần gặp em
Trong một phút giây
Là anh cũng hát
Lên muôn bài ca.

Cho dù ngày mai
Nhớ thương xen lẫn       
Anh lại đợi chờ
Lại đến tìm em
Và anh không gặp.

 

 Khoảng lặng

Ngày đầu tuần em bận
Chắc thời gian trôi nhanh
Ôi trái tim bốc lửa
Cũng có lúc lặng thầm.

Tình nơi em dữ dội
Cũng có lúc dịu êm
Khoảng lặng em gửi lại
Tình thấm đến ngọt ngào.

Sóng nơi em tuôn trào
Mà nụ cười hiền quá
Nét tươi duyên hé nở
Anh nhoà trong hương hoa

Tình yêu như bản nhạc
Khi trầm khi vút cao
Dấu lặng nơi khuông nhạc
Một khoảng thầm xuyến xao

Em ơi em có thấy
Khoảng lặng chiều cuối đông
Để mai sáng xuân hồng
Lửa tình xuân bùng cháy.

 

Trăng Trung Thu

Trăng Trung thu lơ lửng
Trên trời cao trong xanh
Bao ông sao lấp lánh
Như mắt người lung linh

Mời ông trăng xuống đây
Cùng chúng em vui chơi
Có đèn sao xanh đỏ
Có bánh và trái cây.

Mời ông trăng xuống đây
Bắt nhịp cho em hát
Hát bài yêu trường em
Múa bài yêu quê hương.

Để ngày mai trên lớp
Cô giáo cho điểm mười
Là có công ông đấy
Ông trăng, ông trăng ơi!

 

Đêm muộn

Đêm muộn mằn chưa hẳn đã là khuya
Vẳng nghe dòng sông rì rầm câu hát
Phố nhỏ ơi có còn ai thức nữa
Hay chỉ mình ta suy nghĩ miên man

Có những lúc lòng buồn đêm muộn ngủ
Dù ngoài kia tiếng sáo dập dìu đưa
Anh chìm dần vào trong giấc ngủ chậm
Chẳng bớt đi dù một chút mơ màng

Dáng em bỗng hiện thoáng qua ô cửa
Nửa chừng dừng lại nửa chừng đi ra
Ra về hay ở em ơi có biết
Người ở lại ngơ ngẩn ngước nhìn theo

Chỉ có ánh trăng vàng mơ màng quá
Huyền ảo mênh mông đến tận cuối trời
Gió thoảng đưa hương hoa thơm nhè nhẹ
Đêm muộn mằn cảnh, em giăng lưới thơ

 

Mưa mùa hạ

Mùa hạ về chở đầy ắp cơn mưa
Sáng sớm chiều buông mưa rơi ướt lạnh
Em chưa đi xa mà anh đã nhớ
Mai xa rồi nỗi nhớ chứa nơi đâu

Mưa mùa hạ ào ào rồi tạnh ngắt
Chợt nắng chợt mưa vắng những lối mòn
Em thích mưa rơi cho lòng mong đợi
Hàng cây ngày nào đọng mãi mưa rơi

Em thích mưa rơi kéo gần nỗi nhớ
Mai em xa rồi về nơi biển cả
Sóng vỗ triều lên mùa mưa nơi ấy
Gửi lại tiếng lòng trĩu hạt mưa rơi

Anh hoà mưa theo em ra biển rộng
Tìm kiếm em trong chiều nắng nhạt nhoà
Nơi đó dù mờ trong mưa giăng lưới
Vẫn thấy em trong muôn triệu mưa rơi.

 

Đôi mắt đêm lạnh

Bài thơ đang viết dở
Đêm nay gió lạnh về
Thực hay là trong mơ
Hỡi những cơn gió lạnh

Ngoài kia đường vắng lặng
Hàng cây như ngủ yên
Lòng anh ấm lạ thường
Không biết bởi con tim

Bởi câu thơ hay nhất
Hay bao điều chưa nói
Đêm nay anh đọc thấy
Từ mắt em thẳm sâu

Dù bất cứ nơi đâu
Nhớ về đôi mắt ấy
Anh thấy yêu mình hơn
Và yêu thơ tha thiết

Đêm nay gió lạnh về
Ngồi viết tiếp bài thơ
Mắt em như ngôi sao
Sáng lên từng dòng chữ.

Khoảng trời không có vầng trăng

Anh là khoảng trời không có vầng trăng
Vài tia chớp loé lên nơi xa thẳm
Những ngôi sao trốn tận tít trời cao
Mây lững lờ câu hát buồn ngân mãi

Thiếu vầng trăng nên không có thuỷ triều
Miền đất anh khát một vầng trăng tỏ
Những trận gió khô phũ phàng cào xé
Sa mạc anh lớn dần những bụi gai

Mùa thu đến khoảng trời anh trăng sáng
Gió đưa hương thơm, cành trúc la đà
Em đến như mơ trăng đêm sáng quá
Khoảng trời anh lấp lánh những vì sao

Cũng từ đấy sa mạc anh biến mất
Thuỷ triều dâng biển sóng vỗ dạt dào
Em bên anh mang cả vầng trăng lại
Tình nơi anh chan chứa ánh trăng huyền.

Ảnh minh hoạ internet

Khi em yên lòng

Khi em đang yên lòng
Là lúc anh không ngủ
Thương em đêm thao thức
Mong chờ ánh bình minh

Em ơi ngủ yên nhé
Lúc này đêm đã khuya
Chỉ mình anh thức thôi
Chỉ mình anh là đủ

Dẫu rằng buồn hay vui
Không hoa tươi trên bàn
Hay lưng chừng câu hát
Chỉ mình anh thức thôi

Năm tháng đã đi qua
Khi bình yên lúc sóng
Em ơi em có biết
Ru em giấc dịu êm

Ngày mai khi trời sáng
Em lại thức trong anh
Đọc câu thơ anh viết
Khi em đang yên lòng

Cả một đời lo toan
Chẳng mấy khi yên lòng
Em ơi em có biết
Anh thức, em yên lòng.

Đoàn Văn Hạnh

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: