06/09/23 – 04:09
ANH À…! EM ĐÂU GIẬN NGƯỜI DƯNG
Những nông cạn đi qua
Là những lần ta hiểu nhau thêm chút nữa
Không phải em giận anh vì bỏ quên lời hứa
Hay những lần lữa vụng về
Trong tình yêu đâu cần phải như rứa như tê
Cũng chẳng thể tin lời thề là tất cả
Chỉ biết cho đi dẫu nhận về dối trá
Đánh đổi bao dung để cảm hóa chân thành
Em thú nhận, những lần đã đành hanh
Trách móc, hờn ghen vu vơ rồi đổ lỗi
Không biết anh chịu được không những lần em vô lối
Chắc anh buồn vì em biết phận mình không nghĩ tội cho anh
Anh – em! Ông Tơ bà Nguyệt kết mối trầu xanh
Mang anh đến bên em giữa mong manh trần thế
Em giận anh, anh đã buồn vô kể
Em thương anh mà, em đâu dễ giận người dưng…
Sen Hồng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang