13/07/23 – 08:07
BÀN TAY MẸ
… Bàn tay ngọc nắm tay con
Bồng con từ lúc con còn đỏ hây
Ôm con qua những tháng ngày
Hát ru con ngủ thật say mỗi chiều
… Khi con tóc đã liêu xiêu
Tóc mẹ bạc trắng mây chiều kém xa
Thân nhỏ xíu trong tay ngà
Con bình yên cả bão qua vẫn cười
… Nay con khôn lớn nên người
Tay ngọc run rẩy chuyển trời lại đau
Chim con bay lạc nơi nào
Tóc xiêu cứng cáp bay vào trời xanh
… Mang theo ơn đức sinh thành
Vững trong toan tính lợi danh cho mình
Dừng chân ngơ ngẩn đứng nhìn
Nghe như trong gió có hình dáng ai
… Dìu tay con trẻ bước dài
Bóng người cứ đổ đôi vai ướt mềm
Ngẩn ngơ con bỗng dưng thèm
Ước thân bé nhỏ đỏ mềm như xưa
… Để mẹ ôm hôn cho vừa
Dạy con tránh né lọc lừa thế gian
Con nghe nước mắt tuôn tràn
Kiếp người thật ngắn rồi tàn mấy khi
… Bôn ba hoài để được gì
Ôm mẹ đừng để mất đi tay ngà
Dù đời bão tố mưa sa
Ngủ trong tay mẹ thật là ấm êm.
Đỗ Vũ Phong
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang