26/09/23 – 02:09
BAO MÙA TRĂN TRỞ
(Bát ngôn)
Những cơn gió chiều thu luồn khe cửa
Một mình tôi đứng tựa cuối hiên nhà
Mắt đượm buồn vọng hướng phía trời xa
Hoàng hôn xuống tia ráng tà mờ nhạt
Mây xám quyện đem mưa hòa điệu hát
Nhịp cung sầu man mác giữa màn đêm
Nhớ về ai đang rướm lệ môi mềm
Nghe tuyệt vọng khiến lòng thêm chua xót
Mình vun bón nụ tình đơm trái ngọt
Suốt bao ngày tim đã trót gửi trao
Đợi mùa xuân sắc nắng tỏa chan hòa
Khi hạ đến giao thoa chờ nối bện
Giờ khắc khoải trào dâng niềm cảm mến
Phải chăng là định mệnh xếp đùa thôi
Vầng trăng khuya mắc võng ở lưng đồi
Ôm kỷ niệm nào phai phôi em hỡi
Bên triền dốc anh vẫn ngồi ngóng đợi
Ánh bình minh soi rọi lối tương phùng
Khúc nhạc tình không lạc phím sai cung
Đông dẫu lạnh ta cùng nhau sưởi ấm.
Lê Hữu Phước
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang