Bảy mươi năm một cuộc đời – Thơ Thanh Ngô

20/05/23 – 09:05

Tác giả Thanh Ngô

 

BẢY MƯƠI NĂM MỘT CUỘC ĐỜI

Trời mùa thu mát dịu gió hiu hiu,
Vang mãi trong tôi, tiếng à ơi của mẹ…
Và nghe như có tiếng đàn khe khẽ…
Tiếng đàn bầu quyện tiếng mẹ ru con…
Tiếng hát nghe lắng đọng cả tâm hồn.
Cả biển rộng, cả hùng thiêng sông núi…
Cả mênh mông bờ cõi đất nước mình…
Cả ngàn đời một dân tộc quang vinh!
Như cuồn cuộn nghĩa đồng bào, hồn tử sĩ…

Mùa thu về cũng ấp ủ những ước mơ,
Tuổi học trò, ôm ấp mãi mộng mơ…
Hoa phượng, ướp vào trang vở để đón chờ…
Năm học mới, đầy ước mơ và hy vọng.

Mùa thu về, nơi góc trời no bóng.
Một dáng ai, núp dưới bọc hoàng hôn…
Bảy mươi lăm năm bươn trải.
Vóc dáng phôi phai, thời gian chẳng chờ ai…
Tia nắng cuối ngày thương mãi buổi ban mai…
Vẫn níu kéo hoài chân ai dừng chút…
Để đời vui trước khi mặt trời tắt vụt!
Để cho ai nhìn lại thêm nhớ mãi.
Một quãng đời, khôn, dại, để mà vui.
Bảy mươi lăm năm, ta chẳng phải ngậm ngùi.
Chỉ hãnh diện, chỉ vui, khi nhìn lại:
Cuộc đời ta luôn chăm lo, rồi gặt hái.
Quả ngọt thơm ngon sau bao gian khó, đắng cay.
Rồi đến khi chiều xế như lúc này.
Ta vẫn cười vui thật ngất ngây…

Ta làm được rồi
Để cho con cháu, họ hàng trước và sau,
Mãi không hổ danh: “đảm đang trung hậu.”…
Bảy mươi lăm năm, cuộc đời mãi lắng sâu…
Ta mãi hiên ngang ngẩng cao đầu…
Khi về với ngày đầu bình minh mới…
Một khiếp sau, có?… Hãy đợi ta…!
Ta mãi là ta, chẳng phai nhòa…

Quảng Nam, 17/5/2023

Thanh Ngô

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: