26/10/23 – 02:10
BẾN CŨ CHIỀU ĐÔNG
Ta trở về qua bến một chiều đông
Đò lặng lẽ vì không còn cô lái
Chiều xưa ấy bỏ thuyền cô đi mãi
Chưa một lần quay trở lại nơi này
Đông đến rồi gió lạnh cóng bàn tay
Gom chút nắng cuối ngày mang về ủ
Để nỗi nhớ lên men nồng tình cũ
Nụ hôn đầu có đủ ấm bờ môi
Người đi rồi tình cũng hóa xa xôi
Quên những buổi trao lời đêm trăng khuyết
Tình chẳng vẹn để một người thầm tiếc
Vầng trăng xưa sao biền biệt chưa về
Bao năm rồi mới trở lại bến quê
Muốn tát cạn vớt lời thề năm ấy
Trách con sóng sao vô tình đến vậy
Rất gần rồi mà lại đẩy xa thêm
Ta về đây đứng gội ánh đèn đêm
Nhìn sóng nước vẫn êm đềm lặng lẽ
Cồn cào nhớ ta ru lòng khe khẽ
Đông về rồi vắng vẻ quá sông ơi.
Hoài Phong, 25/10/2023
Lại Văn Phong
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang