24/11/23 – 09:11
BẾN VẮNG
Mặt trời đã lặn phía Tây xa
Vầng dương chói sáng buổi chiều tà
Chờ đợi ai, em còn đứng đó
Trước dòng sông vắng lặng người qua
Bến cũ chiều nào cũng đứng trông
Theo đò rời bến khách sang sông
Lâu rồi chẳng thấy quay về lại
Để bến nằm buồn mãi đợi mong
Chẳng biết ai lòng có đợi trông
Bao bạn bè em đã lấy chồng
Giờ tay bồng bế con thơ dại
Riêng chỉ một mình vẫn cứ không
Đông đi, Đông đến, bấc tràn về
Đêm vắng cô phòng lạnh tái tê
Mưa mãi dầm dề, trời tuyết phủ
Buồn vắng người thương thấy não nề
Lời hẹn anh giờ nước cuốn trôi
Giống như mây khói đã tan rồi
Bến vẫn còn đây đò biệt dạng
Thôi đành xin gọi cố nhân ơi.
Ngô Thanh Tùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang