27/09/23 – 08:09
BẾN XƯA
Sài Gòn ơi những ngày xa rồi nhớ
Ta trở về tìm kỷ niệm mộng êm
Bến nhà Rồng thao thức suốt ngày đêm
Hình bóng cũ người đi chưa trở lại
Thăm thẳm chiều trôi mỏi mòn bến cũ
Dòng sông buồn vướng mắc một lời ru
Mơ một ngày trên bến đợi xa mù
Rồi ngập tràn vào giấc ngủ miên man
Trên con đường vẫn nhuốm bụi thời gian
Nghe tim mình rạn vỡ mặn bờ môi
Bóng dáng người tựa như áng mây trôi
Ngày trở lại mong cùng xây tổ ấm
Rồi mùa Thu cứ bước qua chầm chậm
Bỏ sau lưng mùa lá rụng trong anh
Đêm trở giấc giọt sương sáng long lanh
Thấm lệ ướt tơ lòng anh rớt xuống
Bãi sông xưa hoa cài vàng trải luống
Bên bến bờ ngồi ngắm cánh tàn phai
Xót lòng mình đan nỗi nhớ trải dài
Người chưa về để ai buồn chới với
Nghe não lòng tiếng ru chiều bến đợi
Từng bước chân giữa khoảng trống con đường
Hồn se lạnh nỗi vương vấn nhớ thương
Hình bóng nhỏ tôi làm sao quên được
Cây bàng đỏ năm tháng đầy vết xước
Tiếng chim kêu về giục bước hoàng hôn
Ngóng người về nghe lạnh buốt tâm hồn
Nhớ da diết sắc vàng mùa hoa cải
Tìm bến cũ chờ hình bóng người về
Rồi thẫn thờ nhìn lá đổ chiều hôm.
Ngày 26/9/2023
Nguyễn Nam
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang