03/12/22 – 10:12
BỨC THƯ GỬI MẸ
Mẹ kính nhớ! Thế là cũng ba mùa xuân con xa mẹ, giờ đây giữa thời khắc giao mùa tự dưng con nhớ mẹ da diết, hồi ức tuổi thơ cứ ùa về trong con.
Nhớ cái ngày cha ra đi… Mẹ vừa bước qua tuổi 28, một cái tuổi sắc xuân nồng nàn như bao người phụ nữ khác; thế nhưng biến cố cuộc đời đã đẩy gia đình mình vào cảnh khốn cùng, làm cho mẹ chơi vơi giữa dòng đời, gánh gồng trên vai 5 anh em chúng con.
Giữa cái thời bao cấp, khó khăn chồng chất, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, một mình mẹ gánh vác cả gia đình 6 miệng ăn quả là một điều phi thường.
Thời điểm đó mẹ tất bật sáng khuya, sớm tối, chẳng khi nào thấy mẹ nghỉ ngơi. Hết chuyện đồng án, mẹ lại quang gánh cùng các chị em đi mót khoai, mót sắn, kiếm thêm cái ăn cho gia đình. Tất bật là thế nhưng lúc nào nụ cười đôn hậu cũng nở trên môi của mẹ, toát lên cái khí chất kiên cường không chùn bước của người phụ nữ chân lấm tay bùn. Nhìn thấy mẹ vất vả mà thương mẹ vô cùng, nên anh em chúng con cũng cố gắng học hành để mẹ an lòng.
Một năm, hai năm, rồi nhiều năm trôi qua, trong căn nhà tranh vách đất, một mình mẹ vẫn kiên cường xoay sở để cho anh em chúng con được cơm no, áo ấm, được đến trường, nhưng chẳng bao giờ thấy mẹ than thở điều gì.
Mẹ vẫn thường bảo: “Cố mà học đi để sau này cuộc sống tốt hơn, đừng có giống như mẹ một chữ bẻ đôi cũng không biết, rồi cũng vất vả với ruộng nương cả đời con à!”
Rồi theo năm tháng, chúng con cũng lớn lên bằng chính sự huy sinh của mẹ. Cũng học hành đến nơi, đến chốn… rồi đi làm, có vợ, có chồng; tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn, đủ mặc, gia đình yên ấm. Mẹ nói “Nhìn thấy chúng con trưởng thành là mẹ vui lắm rồi”
Mẹ vẫn thế, cứ lo cho đứa này đứa kia, rồi lại lo cho các cháu, tất bật quanh năm suốt tháng, chẳng bao giờ ngơi nghỉ. Mẹ đã dành tình yêu thương cả cuộc đời mình cho chúng con.
Mẹ biết không?! Cái mà con vui nhất là mỗi chiều cuối tuần về thăm mẹ, thấy mẹ khỏe mạnh, cười nói, sum vầy cùng con cháu. Nhiều lúc có đầy đủ anh em về ăn cơm, mẹ hay kể lại những chuyện ngày xưa; vừa là kỷ niệm, cũng vừa là bài học để mấy anh em vượt khó trong cuộc sống. Dường như cuộc đời của Mẹ tất cả cái gì tốt đẹp nhất mẹ đã giành hết cho chúng con.
Cuộc đời thật là Nghiệt Ngã, thượng đế trêu người, tự dưng một ngày mẹ không nói từ biệt mà lặng lẽ ra đi. Con chết lặng người khi nghe bác sĩ nói: “Rất tiếc. Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức”.
Con sụp đổ, gào thét trong vô vọng… “Mẹ ơi! Mẹ chưa một ngày thảnh thơi, chúng con chưa báo đáp công sinh thành dưỡng dục mà mẹ đã giành cho chúng con, mà sao mẹ lại đột ngột rời xa chúng con thế này”.
Mẹ ơi! Mẹ đi rồi, chúng con biết nương tựa vào đâu, mẹ có biết chúng con nhớ mẹ lắm không, muốn được ăn cơm mẹ nấu, muốn được nghe mẹ khuyên bảo, rầy la… nhưng đã không được nữa rồi.
Thế mà thấm thoát ba mùa xuân đã trôi qua, hình bóng mẹ vẫn luôn hiện hữu bên con; trong tâm trí con, mẹ luôn đẹp nhất, hiền hậu nhất.
Chiều nay trên con đường về nhà, sao lòng nghe trống vắng, đâu còn thấy mẹ ngồi tựa cửa đợi con, đâu còn nghe tiếng mẹ hỏi “hai về đó hả con” tự dưng khóe mắt cay cay. Mẹ ơi! Cho dù bây giờ con có muốn nói với mẹ hàng nghìn lời cảm ơn cũng không bao giờ đủ cho những gì mẹ làm vì chúng con. Con muốn nói với mẹ “Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời này” nhưng tất cả bây giờ đều đã muộn…
Bữa cơm chiều 30 tết, anh em, con cháu về đầy đủ chỉ thiếu mẹ thôi. Mẹ à, đợi sáng mai mùng một Tết, anh em chúng con ra mộ thắp nhang cho mẹ, con sẽ đọc bức thư này cho mẹ nghe, chắc là Mẹ vui lắm.
Thay mặc anh em, con gửi đến mẹ lời xin lỗi và ngàn lời yêu thương đến mẹ! Ở một nơi nào đó chắc mẹ cũng đang dõi mắt theo bước chân chúng con đi, mong Mẹ bình an và đừng lo lắng nữa. Chúng con đã trưởng thành rồi. Trưởng thành từ sự hi sinh của mẹ, mẹ hãy an lòng mà yên nghỉ.
Mẹ kính nhớ! Thương và yêu mẹ nhiều.
Con của Mẹ: Lê Phương…
Sài Gòn. 19.2.2022
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang