23/09/23 – 08:09
CÀ PHÊ CHIỀU MƯA
Xế chiều trời bỗng đổ mưa rơi
Vào quán trú mưa một mình ngồi
Nhìn thấy cà phê từng giọt nhỏ
Quán vắng người càng thấy lẻ loi
Đà Nẵng nghe bùng dịch Co Vy
Mấy người bệnh nặng đã ra đi
Trong cô đơn chẳng người thân cạnh
Còn hũ tro xương chẳng có chi
Đời của con người quá nhỏ nhoi
Cuộc sống vô thường thấy rõ rồi
Đừng có tham – sân – si – luỵ khổ
Rốt cuộc cũng về cát bụi thôi
Ngồi buồn suy nghĩ thấy chơi vơi
Cà phê vị đắng tựa đời người
Trời tối màn đêm buông phủ xuống
Ngày mới bình minh rực sáng thôi.
(Đợt dịch bùng phát mạnh tại Đà Nẵng)
Ngô Thanh Tùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang