Cảm nhận “Người lính và miền ký ức” của nhà thơ áo lính

11/07/22 – 05:07

Tập thơ Người lính và miền ký ức của nhà thơ Nguyễn Việt Khoa. Ảnh chụp lại: Bá Nha.

Đọc tập thơ  “Người lính và miền ký ức” của tác giả Nguyễn Việt Khoa, nhà thơ mặc áo lính, tôi thấy hiện lên chân dung một người lính phong trần, một ký ức thăm thẳm rất thật, rất tình và đầy chất lính của anh.

          Với người lính xa quê hương, xa gia đình từ năm 17 tuổi, ký ức trong anh là quê hương, là cha, là mẹ dấu yêu. Cũng như bao miền quê khác, quê hương anh cũng có dòng sông, cây đa, giếng nước, sân đình… Nhưng phải chăng với người lính, hai chữ quê hương thật là bình dị mà vô cùng sâu lắng:

Quê hương là gì thế người ơi

Là cánh diều trôi giữa lưng trời

Là đồng lúa, đêm trăng cổ tích

Hay tiếng cười… khúc khích… em tôi”.

Hay:

“Nhớ thế một thời tuổi ấu thơ tôi

Đến giấc mơ cũng đẫm màu da diết

Rồi thức giấc nằm một mình nuối tiếc

Nỡ lòng nào, giấc mơ bỏ đi đâu”

Nhà thơ Việt Khoa (bên trái) và bạn đọc giao lưu tại TP. Nha Trang.

          Trong tập thơ “Người lính và miền ký ức”, tác giả không đề cập nhiều về chủ đề tình yêu nhưng lại rất tình; tình trong thơ anh là tình yêu quê hương, đất nước, yêu đến cháy lòng, yêu người quê lam lũ, yêu công việc vất vả của người nông dân, yêu cả nhành cây ngọn cỏ và đương nhiên có cả những tình cảm nam nữ thiêng liêng của một thời áo trắng học trò:

Chúng mình xa cách quê hương

Em còn nhớ đến con đường năm nao

Nhớ đêm hội, dưới trăng sao

Có hai đứa trẻ …lạc vào… vườn yêu

Hay:

Hay bạn quay về tuổi bẻ gãy sừng trâu

Tuổi của mộng mơ toàn màu hồng trước mắt

Những rung động đầu đời trắng trong chân chất

Dẫu chỉ yêu thầm cũng chẳng thể nào quên

 

Quê hương trong thơ Nguyễn Việt Khoa không phải là cái gì đó xa xôi, mà thật gần gũi đúng như tác giả đã viết trong phần ba của tập thơ “Cha mẹ là quê hương”. Có thể nói, thơ anh như một bức khắc họa về cha, về mẹ, về một thời gian khó. Có phải chính vì anh là một người lính, nên những câu thơ về mẹ, về cha cứ thấy nao lòng:

Rồi một ngày, chẳng có phép nhiệm màu

Con khôn lớn, nhưng cha thì đi mãi

Nay nhớ cha, viết câu thơ vụng dại

Muốn dâng người, nhưng biết gửi về đâu”

Hay:

Mùa vu lan con bỗng chẳng ngủ ngon

Vì cuộc sống cứ phải xa vời vợi

Giấc ngủ nay sao chập chờn, chấp chới

Thương mẹ một đời… gánh nặng… trên vai.

 

Có thể khẳng định, không dùng câu từ hoa mỹ mà rất mộc mạc, rất thật. Thơ Nguyễn Việt Khoa là tiếng lòng của người lính xa nhà. Trân trọng giới thiệu đến bạn đọc tác phẩm thơ “Người lính và miền ký ức” của tác giả Nguyễn Việt Khoa với tất cả tấm chân tình của “nhà thơ áo lính” dành tặng quê hương và cha, mẹ.

               

 

Phú Yên, ngày 16 tháng 03 năm 2022

NGUYỄN BÁ NHA

(Cử nhân Việt Nam học, Chủ tịch Đam Books Media)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: