01/10/22 – 02:10
CHỈ MÌNH TA
Ngày nào tôi cũng luyện rèn
Chăm chỉ luyện tập, thành quen mất rồi
Đã gần 70 tuổi đời
Cũng là đủ, để biết người, biết ta
Không bài bạc, chẳng sa đà
Khi trẻ làm việc bằng ba, bốn người
Bây giờ sang tuổi cuối đời
Có nhà để ở, có nơi đi về
Có căn nhà nhỏ cho thuê
Không dư dật, cũng đuề huề như ai
Dẫu rằng chưa phải là tài
Nhưng đã chịu khó miệt mài vươn lên
Khôn ngoan cũng chẳng bằng hên
Chăm chỉ, hiền hậu được trời đền thôi
Đi làm từ thiện vài nơi
Dẫu không nhiều lắm, cũng vơi lệ buồn
Nhiều người, còn khổ lắm luôn
Dù gì, mình cũng đỡ hơn khối người
Giúp họ manh áo, nụ cười
Giúp họ, có được thêm vài chén cơm
Chia bùi, sẻ ngọt, thảo thơm
Tình làng nghĩa xóm, sớm hôm, ấm lòng
Hôm nay vừa mới tập xong
Mọi thứ hãy cứ bằng lòng thế thôi
Đời được như thế vui rồi
Trồng hoa, luyện võ, rảnh ngồi làm thơ.
Sài Gòn, 29/9/2022
Nguyễn Đại Hải
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang