28/11/23 – 10:11
CHIỀU RƠI
Cơn mưa tình kéo sập cả chiều rơi
Tôi bỗng hóa thành mây trôi xám xịt
Nghe như tiếng em mãi cuối trời gào rít
Sao anh chưa chết được à?
Kể từ ngày đứng ngã bảy ngã ba
Em trước mặt mà anh nào có thấy
Cứ nằng nặc đi sang phía ấy
Mặc em đơn độc phía bên này
Nỗi buồn ôm héo cả gốc cây
Tình mục rữa phơi ngày thân xác
Nước mắt chảy thành sông bội bạc
Bến không chồng vụt tắt chuyến đò ngang…
Trời tan hoang, mặt đất cũng điêu tàn
Nhìn thấy mặt anh võ vàng trong quá khứ
Em như người tai biến chết một nửa
Nửa lại còn lay lắt cuối chiều rơi…
Anh biết không em xé nát cả đất trời
Vẫn không tìm thấy mảnh tình anh để lại?
Phan Huy Hùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang