04/08/22 – 10:08
Yêu quê hương
Yêu quê hương lũy tre làng xơ xác
Con trâu gầy buồn gặm đám cỏ khô
Thương cha già liêu xiêu bờ ruộng cháy
Dáng mẹ gầy nghiêng ngã cạnh bờ ao
Yêu quê hương yêu tự một thuở nào
Dòng sông cạn lòng trơ lòi cát trắng
Những đứa trẻ lưng trần da sạm nắng
Thả hồn mơ về viễn cảnh xa xôi
Quê hương tôi mùa nước lũ nổi trôi
Sóng vồ dập cuốn tuôn đôi mái rạ
Củ sắn củ khoai thay nhau lót dạ
Cái miếng ăn nghiệt ngã suốt một thời
Quê hương tôi ngày đói rách qua rồi
Những đứa trẻ đổi đời bằng con chữ
Bám đất bám làng hay nơi viễn xứ
Vẫn yêu quê da diết một thuở nào.
Nhật thực
Anh lầm lì như trái đất cứ quay
Em hào phóng như mặt trời rất thựcTrái
đất tròn em sáng soi một nữa
Một nữa kia huyền hoặc bóng trăng xa
Có điều gì là lạ giữa đôi ta
Giữa lúc thanh thiên anh u buồn đến thế
Điều em băn khoăn là điều dâu bể
Bởi trong anh đang nhật thực toàn phần
Cũng may rằng điều ấy lại qua nhanh
Trăng lại là trăng của muôn đời muôn kiếp
Ánh hào dương mới muôn phần hào hiệp
Trái đất sẽ là gì khi thiếu ánh mặt trời em.
Đôi bàn chân mơ
Em sinh ra nổi buồn u ám
Cái phận nghèo bu bám sát lưng
Nổi đau muôn thuở đã từng
Đôi chân què quẹt vô cùng trái ngang
Em đâu ước giàu sang phú quý
Cuộc đời em ước chỉ đôi chân
Nổi buồn vằn vặt tấm thân
Trách ai lại nở muôn phần bất công
Cái đôi chân tang bồng muôn thuở
Sao ông trời đành nở lấy đi
Giọt buồn rơi rụng sầu bi
Đời sao lắm cảnh lâm li thế này
Ôi phận đã an bày nông nổi
Ước mơ em quá đổi tầm thường
Sớm mai trên những cung đường
Tung tăng cùng bạn đến trường học vui
Nhìn chúng bạn bùi ngùi số phận
Tấm thân tàn lận đận đa mang
Thương cho đời trẻ bẻ bàng
Em xin tự vẽ đôi bàn chân mơ.
Thuyết tương đối trong tình yêu
Sự uốn cong không gian và thời gian
Các khối lượng tạo nên lực hấp dẫn
Anh và em uốn cong tình yêu
Lực đẩy tạo ra cảm xúc nhạt dần
Khi ánh sáng bế tắc không lối thoát ra
Các tinh thể tạo nên hố đen rõ ràng rất thật
Khi anh và em tình yêu thăng hoa nhất
Trong mỗi chúng ta tồn tại khoảng tối không ngờ.
Nói với em về mái trường anh
Em có biết mái trường anh xa xôi ấy
Vét vẻo lưng đồi heo hắt quạnh hiu
Nhưng em ơi nơi đấy mới đáng yêu
Vì cuộc sống lắm điều để nhớ
Em có biết những chàng trai trẻ
Những cô gái thân thương rời bỏ phố phường
Những người con tạm biệt quê hương
Mang hiểu biết đi mở đường văn hoá
Em có biết khi mùa đông tới
Mưa gió điên cuồng xơ xác mái tranh
Bữa sắn bữa khoai bữa rau má nấu canh
Cây ghi-ta vẫn vang nhạc khúc yêu đời
Học trò anh quần áo rách tả tơi
Chúng vượt núi lội khe đi tìm con chữ
Sáng bụng đói đến trường trưa đói nhoà mệt lữ
Miệng vẫn âm vang khúc hát yêu trường
Mái trường anh là mái ấm tình thương
Đơn sơ thế nhưng lắm điều để nói
Ở nơi ấy thắm nồng tình đồng loại
Của những con người quên cả tuổi thanh xuân.
Anh nợ em
Anh viết bài thơ này cho em
Trong tâm thế của người có lỗi
Ngày phụ nữ biết bao lần đã tới
Anh chẳng có một món quà để tặng vợ yêu
Thời gian bên anh em vất vả quá nhiều
Chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện của chồng con
Tuổi thanh xuân theo năm tháng hao mòn
Nhan sắc cũng nhạt phai cùng những nhọc nhằn chồng chất
Anh nợ em những đoá hồng đẹp nhất
Những lời yêu ngọt mật dịu mềm
Anh chỉ tặng em một tấm lòng rất thật
Dẫu có vụng về nhưng cũng rất yêu em.
Bùi Văn Tặng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang