24/06/22 – 07:06
Hạ vãng
Chiều vắng người thưa phủ nắng vàng
Gát bút nhìn mây dạ ngổn ngang
Lá rụng ngoài hiên, hoa khoe đặng
Mưa rào làm ướt áo anh chăng?
Hạ xưa bóng cũ giờ đây vắng
Niềm nhớ còn nguyên dạ vẫn hằng…
Cách biệt bao năm lời thơ lặng
Xa rồi cung nhạc chẳng thèm ngân.
Korea, 28/5/2022
Vết thương ngày cũ
Có một điều giữ mãi riêng nhau
Kể từ khi về chung mái ấm
Chung gối chăn nhưng đôi khi khác mộng,
Mỗi con tim giấu bóng dáng một người.
Anh và em chung kiếp khác đời
Về bên nhau sẻ chia ngày tháng tới.
Nhưng tận cùng con tim bối rối
Không nói đâu câu chuyện của năm nào.
Mỗi con tim giữ lại một niềm đau
Làm hành trang gọi nó là “quá khứ”!
Người biết rồi có rộng lòng tha thứ
Hay trách hờn rồi tan vỡ nợ duyên
Nỗi buồn riêng thỉnh thoảng lại ưu phiền
Ta là thế người kia có vậy?
Không nói ra cũng không che đậy
Giữ bên mình vết thương cũ liền da.
Korea, 20/4/2022
Vẫn đợi
Giờ còn đâu những ngày tháng đẹp
Chợt đến đi như cơn gió vô tình.
Đã một thời ta vun đắp niềm tin,
Em đã hứa – Đợi anh hoài chờ mãi!
Thời gian trôi chia đời theo dòng chảy
Giờ còn đâu những ngày tháng bên nhau?
Kí ức xưa giờ đã phai màu
Em vẫn đợi dù chẳng còn gì nữa…
Xuân đã qua, hạ về buồn bã
Thu chưa sang , đông đã vội về.
Còn trong em chìm đắm cơn mê
Và cứ đợi dù biết rằng vĩnh viễn…
Đã một lần ta làm người đưa tiễn
Là không mong tao ngộ nữa rồi!
Vậy mà lòng mãi mơ ước xa xôi
Đến bây giờ hình như là vẫn đợi…
Sài Gòn, 03/12/2007
Tình sâu
Tôi viết về anh một câu chuyện tình buồn
Nghe cay đắng nữa linh hồn vụn vỡ.
Người ta đi vượt trùng khơi vạn nẻo,
Phụ anh rồi anh còn nhớ mà chi?
Thấy anh buồn trong những lúc viết dòng thi
Niềm tâm sự anh trao theo nét chữ.
Ly cà phê chiều mưa biết là có đủ
Sưởi ấm hồn đơn giá đã bao năm…
Người anh thương từng hẹn ước đá vàng
Rồi dứt tình người vượt ngàn hải lý,
Anh ở lại bên niềm thương mộng mị
Mong người về dệt lại vần thơ.
Mấy chục năm anh ấy vẫn chờ
Tách cà phê đen đắng lòng không thể cảm…
Anh vô tư mặc sóng đời chìm đắm
Mà sóng lòng biết có chịu bình yên.
Thương đời anh nặng nợ một chữ duyên
Tình cách trở nên niềm riêng giữ mãi.
Dù biết rằng đời không gì tuyệt đối
Nhưng có gì cứ nhoi nhói buồng tim.
Korea, 27/5/2022
Nắng hạ thôi buồn
Em ra đi bỏ quên màu nắng hạ
Cây phượng già đứng chờ mãi trong mưa.
Hoa rụng rơi như khóc tiễn đưa
Màu áo trắng, một cuộc tình chớm nở.
Buồn biết mấy một tình yêu đã vỡ
Màu thời gian phai sắc bằng lăng.
Bước phong trần anh vẫn riêng anh
Màu nắng hạ trong mắt em da diết.
Chợt chiều nay nghe lòng nuối tiếc
Thương dáng xưa vành nón lá nghiêng che.
Chiếc giỏ xe chở niềm yêu vụng dại
Hai mươi năm rồi ai còn nhớ tên ai.
Gặp lại nhau màu nắng vẫn chưa phai
Em xuân sắc thêm mặn mà hơn trước
Anh lênh đênh nữa cuộc đời xuôi ngược
Cõi nhớ nào thoáng nhớ lại thoáng quên.
Thôi thà đừng cố gọi lại cái tên
Cho thời gian giữ nguyên niềm khắc khoải.
Ngày mai đây trên nẻo đường bương chải
Anh vẫn còn nhớ mãi bóng người em.
Màu nắng buồn chiều hạ tím xa xăm.
Korea, 20/5/2022
Đêm tao ngộ
Đêm quá dài và tình anh quá ngắn
Cạn ly này mai ta sẽ chia xa
Vạn đường trần biết rằng không duyên nợ
Ai xuôi chi cho tao ngộ đêm này
Áo anh sờn vì rong rủi gió mây
Em thì đã an bày hoa có chủ
Tình tri kỉ biết rằng chưa đủ
Để sưởi hồn những khoảnh khắc cô đơn.
Đêm không dài nhưng ta không muốn nó
Vội trôi đi mang theo cả nỗi niềm
Nghĩa tri âm gác lại hết muộn phiền
Cạn tình thơ mỗi người về vị trí.
Ngày mai này trên dặm ngàn lữ thứ
Có khi nào anh chạnh nhắc tên em
Một hồng nhan tri kỉ giữa muôn ngàn
Hồng nhan tri kỉ của hành trình anh bước?
Em vẫn lặng thầm trong nghĩa vụ đời em
Và quên anh trong muôn ngày bận bịu
Để đôi khi ru hồn đơn điệu
Lại nhủ thầm ta còn hẹn kiếp sau.
Korea, 18/5/2016
Lời chưa ngỏ
Có một lời muốn nói
Mà mãi chẳng thốt ra
Để đến khi người ta
Ra đi mình lại tiếc…
Nếu ngày xưa mình biết
Sẽ tiếc nuối dài lâu
Thì ngay phút ban đầu
Cứ tỏ bày thương mến.
Thì giờ đâu ôm hận
Khi người ấy bước đi
Chỉ một lời – Một khi…
Mà tiếc chi không nói?
Chỉ phút giây bối rối
Rồi cũng sẽ quên thôi.
Không nói để một đời
Nhớ thương hoài người ấy.
Người ta đi vạn lối
Biết có nhớ mình không.
Riêng ta mối tình câm
Hận mình sao yếu đuối…
Chỉ một lời thôi đó
Mà giữ mãi trong lòng
Để tháng năm thăng trầm
Tiếc hoài ngày hôm ấy…
Korea, 15/5/2022
Em và đêm
Em và đêm vẫn thường là bạn.
Khi anh xa… Ngày ấy chẳng hẹn thề.
Cứ mỗi đêm nhìn ngoài phố người về.
Em lại khóc mối duyên đầu sao vội…
Và đêm nay bàn tay tìm trên gối,
Nụ hôn nào bỡ ngỡ phút xưa đâu?
Đời bể dâu mà ta như chiếc lá
Cuốn giữa dòng không biết phải về đâu.
Anh bây giờ phiêu bạc phương nào?
Ôm nhớ thương em và đêm cùng vỗ…
Giấc mơ xưa ta về chung bến đỗ.
Mà bây giờ gặp lại hóa người dưng.
Yêu thôi thì chưa đủ phải không anh?
Khi cuộc sống bao nhiêu là toan tính.
Khi yêu nhau mình chưa từng hiểu trọn,
Khi xa rồi thương hận được gì đâu?
Em và đêm… Vẫn thế viết nỗi sầu.
Anh phương đó còn nhớ chăng người cũ?
Thôi một lần mình trao nhau là đủ
Đêm và em… Tự nhủ sẽ bình yên.
Korea, 09/5/2022
Bội bạc
Người về viết bản tình ca
Khóc cho ngày tháng đã xa một thời.
Tôi về ôm mộng riêng tôi
Lau khô nước mắt chơi vơi duyên thừa.
Người đi lẻ bước trong mưa
Ta đem hạt nắng để thừa bên hiên.
Người còn giữ mối tình riêng
Còn ta trao hết khắp thiên hạ rồi.
Người vui duyên mới đi thôi
Chờ chi một kẻ phụ người từ lâu?
Người ôm nỗi nhớ bạc đầu
Thì ta ôm mối tình sâu chôn rồi!
Người yêu ta mãi một lời
Ta thì dong phụ, thói đời mỉa mai…
Khóc làm chi mối duyên hài?
Trách nhau để chuyện chia tay trọn tình.
Đừng mang theo mãi lặng thinh
Người đi dằn vặt duyên tình cũng đau
Người cần chi phải u sầu?
Ta người bội bạc nhận vào lời cay.
Ta không trách trời trách ai
Chỉ xin người hãy phủi tay quên người.
Một lần chỉ một lần thôi…
Quên đi dĩ vãng để nguôi nỗi lòng.
Korea, 07/5/2022
Nỗi buồn chị tôi
Đêm qua chị lại một mình
Cô đơn ngồi đếm chân tình đã trao.
Người ta về tận nơi nào
Mà sao chị cứ mang vào nhớ thương.
Lối xưa cỏ úa màu sương
Tình xưa người ấy đã quên mất rồi!
Chị về ôm mối tình côi
Bao năm lặng lẽ nhớ thời vàng son.
Ngày xưa hương sắc hãy còn…
Bao nhiêu ong bướm quẩn vờn bên hoa .
Chị đâu mơ ước nhiều mà…
Cớ sao nghịch cảnh xót xa thế này.
Yêu ai trao cả ngày mai
Chỉ mong mái ấm đông đầy niềm vui.
Bên chồng con, một cuộc đời
Vậy mà giông tố tách rời nợ duyên.
Bây giờ chị vẫn từng đêm
Chong đèn ngồi đếm bên thềm lá rơi…
Bao năm lẻ bóng chưa nguôi
Yêu sâu, hận lắm, thương rồi khó phai.
Tóc xanh ngày đó trao ai
Giờ đây phai sắc, người say bước rồi.
Đêm nay vọng tiếng ru hời
Giọt buồn mình chị ai người sẻ chia?
Korea, 27/4/2022
Lệ vũ
Em đã khóc
Những đêm dài đơn lẻ
Khi cơn mưa rỉ rả ngoài hè
Thương cuộc tình
Chưa thắm đã xa
Ôi! Bạc trắng xóa đi tình nghĩa cũ…
Mưa lại rơi
Hoa tàn trong lũ
Khi sắc hương chưa kịp khoe đời
Anh đi rồi phố vắng lẻ loi
Ân ái xưa nhạt nhòa trong kí ức.
Anh và trăng
Tình yêu hay mộng mị?
Yêu thương như chiếc lá giữa dòng
Em thơ ngây ngày ấy đã như không
Mưa lại rơi cuốn trôi rồi tất cả.
Giữa chúng ta
Giờ là kẻ lạ…
Vết thương lòng khổ mãi khôn nguôi
Đêm cô đơn còn ta với lẻ loi
Thôi khắc khoải vòng tay nào xa quá!
Korea, 13/4/2022
Dở dang
Em trả lại cho anh
Vết thương sâu ngày củ
Trở về trong ủ rũ
Chôn giấc mộng dở dang.
Anh – Số kiếp phong trần
Không cùng em trọn mộng!
Để riêng em hy vọng
Rồi bóp chết tương lai…
Em – yêu đương khờ dại
Khép lòng với cơn say
Ôm bóng trăng mơ hoài
Khóc thương mình bạc phận.
Hai người hai số phận
Hai hướng rẽ cách xa,
Thương nhiều nhiều phong ba
Thì thiết tha chi nữa?
Anh lao vào vội vã
Phụ phàng kẻ yêu anh
Em chôn mộng ngày xanh
Xuống mồ sâu tiếc nuối…
Thời gian dần bôi xóa
Rồi mình cũng sẽ quên
Cái tên từng khó nhớ
Để niềm đau vụn vỡ
Xót xa của một thời…
Korea, 07/4/2022
Nguyễn Thùy Dương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang