25/08/22 – 09:08
Hoa dạ lý hương
Thoang thoảng về đêm dạ lý hương
Dịu êm ngan ngát nhẹ hồn vương
Rung rinh hoa nhỏ màu tinh khiết
Run rẩy lá mềm ướt đẫm sương
Thân mảnh vằn mình cơn gió lộng
Cành thon na gẫy thấy sao thương
Nhẹ nhàng kín đáo và e ấp
Nâng chén quỳnh tương, thưởng dạ hương.
Gặp bạn thơ
Xem thư vắng diện để ai chờ
Hết đứng lại ngồi dạ ngẩn ngơ
Nghe tiếng đồn xa nay mới gặp
Vui câu hạnh ngộ vãn còn ngờ
Vần thơ trau chuốt đầy lưu luyến
Ý nhạc thăng trầm thoả ước mơ
Tìm khắp bốn phương vui nghĩa bạn
Văn chương vô hạn, ý vô bờ.
Tình trong thơ
Ta gói hận để gửi vào trong gió
Để làm gì nào có thấy vui đâu
Rồi nhìn nhau giọt lẹ tuôn rơi
Lòng buồn cay đắng đau trong vạn kiếp
Ta quên hận để cùng nhau bước tiếp
Chữ hận thù giai điệu của ngàn xưa
Trời bừng nắng xua tan những đám mây
Vòng tay ân ái say xưa hạnh phúc
Ta may mắn những gì ta có được
Hãy nguyện cầu điều ước của ngàn năm
Cho vui tươi hạnh phúc thật sáng ngời
Cho ta khỏi lăn tăn niềm xưa cũ
Ta bên nhau luôn đong đầy hạnh phúc
Ta và người ấp ủ cả cuộc đời
Cùng vun trồng xây đắp mộng tương lai
Mãi mãi bên nhau trọn đời trọn kiếp
Nhớ Huế
Tôi đã từng đến Huế mộng mơ
Cảnh đẹp thiên nhiên mở cõi lòng
Du khách thập phương về vãn cảnh
Núi Ngự… sông Hương cảnh Tiên Bồng
Ngày vui ở Huế khách viếng đông
Nắng đẹp bên sông cảnh mộng mơ
Áo tím thẹn thùng nghiêng che nón
Gió về Nam Định đón tình thơ
Niềm thương khoé mắt như gợi nhớ!
Lãng tử xa quê có đợi chờ?
Biển vắng chiều nay ai đứng đợi?
Để em mong mõi dưới trăng mờ
Sao tình yêu
Chẳng thế quên mà lại không được nhớ
Yêu làm chi cho đau đớn tâm hồn
Cúi mặt xuống đôi chân nhòa nước mắt
Ngẩng mặt lên tóc bạc nỗi đau tình
Anh bước đi khiến nỗi nhớ vô hình
Em nhắm mắt mà lòng dâng bão tố
Lời yêu giấu chưa một lần thổ lộ
Nên lòng buồn bởi nỗi nhớ không tên
Giận hờn chi để tình mãi khó quên
Lòng tha thiết nhớ tên ai muôn thuở
Duyên không thành đành để tình vụn vỡ
Gửi vào trời mà ngỡ những vì sao.
Vắng tri âm
Vằng vặc đêm thanh ánh nguyệt cầm
Chỉ buồn một nỗi vắng tri âm
Năm canh khắc khoải đau lòng cuốc
Chín khúc vò tơ rối ruột tằm
Bay bổng lưng trời chim nhạt bóng
Chim sâu đáy nước cá mù tăm
Vần thơ, chén rượu trao ai nhỉ?
Hết Hạ sang Đông héo hắt thầm.
Kỉ niệm
Ngày đó sao em cứ lặng im
Hè về xao xuyến tận trong tim
Em vô tình quá hay em sợ
Tình sẽ như màu tím cánh sim…
Bàng hoàng
Anh là ngày mà không phải là đêm
Sao hiểu nổi lòng em khi thức trắng
Anh là băng không phải là nắng
Nên vô tình vùi giá lạnh tim em
Anh là ai…? Hay chỉ là gã điên
Không thổn thức khi lòng em đau đớn
Anh là ai…? Hay chỉ là tia chớp
Lóe sáng lên rồi vụt tắt giữa đời
Anh là anh đơn giản có thể thôi
Mà lòng em mãi không sao quên nổi
Bởi xa cách là niềm đau nhức nhối
Thấy bàng hoàng khi người khác bên anh.
Đất và nước
Đất nơi ta sinh ra
Nước cho ta tắm mát
Đất cho ta giọng hát
Nước cho ngọt lời ru
Đất thầm lặng cần cù
Dựng cây cao bóng cả
Nước đưa ngọt phù sa
Cho hoa thơm trái ngọt
Đất vững chãi như cha
Để cho con chỗ dựa
Nước như dòng sữa mẹ
Nuôi con lớn trưởng thành
Đất, nước tình đắm say
Như tình yêu đôi lứa
Đất nước khúc tráng ca
Như dòng đời bất tận.
Ý nguyện thơ ngân
Một tiếng thơ ngân, mỗi tiếng lòng
Xinh đời đẹp đạo rạng hư không
Trau vần luyện tứ gìn nhắn phẩm
Chuốt ý rèn tâm giữ tác phòng
Bút thép văn đề văn khởi sắc
Nghiên son mực chảy mực tuôn dòng
Đường thì ngâm vịnh bồi ân đức
Tình nghĩa đậm đà vạn ý thông.
Đỗ Thị Ái Phượng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang